Chương trước
Chương sau
Tuy lão gia tử là người một mực kiên trì chuyện phân chia dòng chính cùng chi thứ, nhưng lão gia tử cũng hiểu rõ, đối với Diệp gia mà nói, nếu như chỉ dựa vào dòng chính thì không có cách nào lớn mạnh. Bởi vậy, tuy thái độ lão gia tử đối đãi với đệ tử chi thứ cũng không khá lắm, nhưng ít nhất vẫn chiếm một cái chữ lý.

Mà hôm nay, Diệp Hàn Thụy thật không ngờ lại công nhiên vũ nhục cùng chửi bới đệ tử chi thứ, nếu như chuyện này rơi vào trong lỗ tai đệ tử chi thứ, thì bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào? Bọn họ sẽ cảm giác sự cố gắng nhiều năm nay của bọn họ không có bất kỳ giá trị nào, sẽ cảm giác bọn họ ở trong Diệp gia vĩnh viễn chỉ là nô tài mặc cho người ta sai sử mà thôi, bọn họ sẽ cảm thấy thất vọng đối với tương lai Diệp gia, từ đó sẽ rời khỏi Diệp gia. Mà hậu quả như vậy thì không cách nào đoán trước được.

Lão gia tử cũng nhịn không được nữa âm thầm nghĩ, có lẽ, mình nên nghe theo lời khuyên của Diệp Khiêm, không nên phân chia dòng chính cùng chi thứ rõ ràng như vậy, dù sao, thời đại này đã không còn giống như mấy trăm năm trước nữa rồi. Nếu như muốn theo kịp thời đại, muốn Diệp gia tiếp tục phát triển, thì nhất định phải phá bỏ quy củ này a. Hơn nữa, hiện tại con cháu dòng chính cũng không có người nào có tài năng xuất chúng, nếu giao Diệp gia vào trong tay bọn họ thì có lẽ Diệp gia sẽ mau chóng suy tàn.

Sắc mặt của Diệp Khiêm cũng phi thường khó coi, hai chữ "Con hoang" mà Diệp Hàn Thụy đã nói, quả thật đã khiến cho hắn phẫn nộ, lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Hàn Thụy, Diệp Khiêm sâm lãnh nói: "Nếu như là ở bên ngoài, thì anh đã bị giết chết một lần rồi."

Cổ sát ý sâm lãnh từ trên người Diệp Khiêm lộ ra, khiến cho những người đang ngồi ở đây cũng không khỏi rùng mình một cái, mà ngay cả lão gia tử cũng không ngoại lệ. Hết thảy mọi người, cũng không khỏi có chút sửng sốt, lộ ra có chút giật mình. Bất quá, lão gia tử, Diệp Chính Hùng cùng Diệp Chính Phong tự nhiên cũng không phải sợ hãi, mà là kinh ngạc, kinh ngạc đối với chuyện trên người Diệp Khiêm lại có cổ khí thế cường đại như vậy. Đây là sát ý, một loại sát ý sau khi trải qua tẩy lễ của máu và lửa.

Bất quá, lời nói đe dọa của Diệp Khiêm lại khiến cho Diệp Chính Hùng cảm thấy rất không thoải mái. Chuyện này dù sao cũng là chuyện nhà Diệp gia, hơn nữa Diệp Khiêm trước mặt hắn vậy mà lại dám uy hiếp con của hắn, chuyện này khiến cho hắn có chút khó có thể tiếp nhận. Trừng Diệp Khiêm, Diệp Chính Hùng nói: "Diệp Khiêm, cậu cũng quá cuồng vọng rồi đó, cậu nên biết rõ ràng thân phận của mình là gì a. Nơi này chính là Diệp gia, không phải là nơi mà cậu muốn làm gì thì làm, muốn giết ai thì giết? Hơn nữa, cậu nghĩ cậu có bản lĩnh giết chết ai hả?"

"Diệp Chính Hùng, ông cũng quá kiêu ngạo rồi, nơi này là Diệp gia, Diệp Khiêm là con trai của Chính Nhiên, chẳng lẽ cho phép con của ông nhục mạ người khác, lại không cho phép người khác mắng chửi con của ông sao? Ông thiên vị con của mình như vậy, thì còn có tư cách làm gia chủ Diệp gia sao?" An Tư hừ lạnh một tiếng, nói, "Những chuyện mà ông làm đối với tôi năm đó, tôi còn chưa có tìm ông tính sổ." Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Diệp Chính Hùng tranh phong như vậy, An Tư tự nhiên là thập phần vui vẻ, tự nhiên là phải đại lực ủng hộ Diệp Khiêm, châm ngòi cho bọn họ khai chiến.

"An Tư, chuyện năm đó hoàn toàn là do bà tự làm tự chịu, nếu như không phải bà khích bác, thì Phó Thập Tam như thế nào lại đi khiêu chiến Diệp gia? Nếu như không phải như vậy, thì Nhị đệ đã không chết? Tôi không có giết bà, là đã xem như hạ thủ lưu tình rồi, nếu như không phải xem tại mặt mũi của Nhị đệ, thì tôi tuyệt đối sẽ giết chết bà. Năm đó nếu như không phải tôi buông tha đuổi giết bà, thì bà còn có mạng sống đến bây giờ sao?" Diệp Chính Hùng hừ lạnh một tiếng, nói.

"Chuyện này chỉ có thể nói là sai lầm lớn nhất của ông. Năm đó ông không giết tôi, thế nhưng mà tôi vẫn nhớ rõ chuyện ông sỉ nhục tôi, tôi nhất định sẽ tìm ông đòi lại một cái công đạo." An Tư nói ra, "Lão gia tử cũng ở nơi đây, chúng ta có thể đem chuyện năm đó một năm một mười nói ra, để cho lão gia tử chủ trì công đạo. Ông có lẽ so với tôi thì rõ ràng hơn a, năm đó nếu như không phải Chính Nhiên bị trọng thương thì ông cũng không có cơ hội ngồi trên vị trí gia chủ Diệp gia, vị trí này vốn nên thuộc về Chính Nhiên. Năm đó Phó Thập Tam khiêu chiến Diệp gia, ông lại giống như một con rùa đen rút đầu vào cổ, chỉ biết trốn ở sau lưng, đem mọi chuyện toàn bộ giao cho Chính Nhiên, tôi nghĩ, có lẽ ông là người hi vọng Chính Nhiên bại hơn bất cứ ai khác, bởi vì chỉ khi Chính Nhiên bại trận thì ông mới có thể leo lên vị trí gia chủ Diệp gia."

Đường Thục Nghiên ở bên cạnh có chút nhíu mày, biểu lộ lộ ra có chút trầm trọng, chuyện năm đó bà tự nhiên cũng biết rất rõ ràng, lời An Tư nói cũng có vài phần đạo lý, chỉ có điều có chút quá cực đoan rồi. Hơn nữa, năm đó Phó Thập Tam khiêu chiến Diệp gia, cũng hoàn toàn là vì An Tư khích bác, nếu như không phải An Tư Diệp thì Chính Nhiên cũng đã không chết. Tuy năm đó Diệp Chính Nhiên đánh bại Phó Thập Tam, bất quá người của Diệp gia lại rất rõ ràng, năm đó tối đa chỉ có thể coi là một trận hoà không phân thắng bại mà thôi. Tuy Phó Thập Tam chiến tử, bất quá Diệp Chính Nhiên cũng bị thương nặng, một tháng sau thì qua đời. Nếu quả thật muốn nói tiếp, thì Đường Thục Nghiên đối với An Tư vẫn có vài phần hận ý, bất quá nhiều năm như vậy, hận ý của Đường Thục Nghiên cũng đã biến mất. Bản tính của Đường Thục Nghiên thiện lương, hơn nữa niệm tình An Tư thay Chính Nhiên dưỡng dục con cái, cho nên Đường Thục Nghiên cũng không còn hận bà ấy nữa. Huống hồ, chuyện năm đó cũng nói không rõ ràng rốt cuộc là ai đúng ai sai, nếu thật lại nói tiếp, thì An Tư kỳ thật cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương mà thôi.

"Lớn mật." Diệp Chính Hùng nghiêm nghị quát, "Năm đó Nhị đệ là vì Diệp gia nên mới chiến một trận, Nhị đệ là anh hùng Diệp gia. Bà là người có tâm cơ quá nặng, chuyện năm đó chính là do một tay bà tạo thành, hôm nay mục đích bà tới Diệp gia là gì? Đơn giản là muốn đến báo thù Diệp gia, không phải sao? Tôi nói cho bà biết, chỉ cần có tôi ở đây, thì bà sẽ không có bất kỳ cơ hội nào hết."

"Đúng vậy, tôi đúng là đối với Diệp gia có oán hận, bất quá cũng chỉ là đối với ông mà thôi. Vị trí gia chủ Diệp gia vốn nên thuộc về Chính Nhiên, lần này tôi mang Diệp Khiêm trở về, là muốn để cho nó nhận tổ quy tông, với lại hi vọng nó có thể cầm lại thứ vốn thuộc về Chính Nhiên năm đó mà thôi." An Tư nói.

Đường Thục Nghiên ở bên cạnh không nói một lời, hoàn toàn giống như một người ngoài, bà mới là vợ chính thức của Diệp Chính Nhiên, vậy mà An Tư lại nói ra lời như vậy, hoàn toàn không xem Đường Thục Nghiên là vợ của Diệp Chính Nhiên. Bất quá, Đường Thục Nghiên cũng không có muốn cùng với An Tư tranh luận, đối với chuyện nhà Diệp gia, bà cũng không muốn nhúng tay vào, chuyện năm đó đã khiến lòng bà tổn thương quá nhiều rồi. Giống như lời An Tư đã nói, năm đó Phó Thập Tam khiêu chiến Diệp gia, Diệp Chính Hùng sợ hãi nên không dám đi ra, lại để cho Diệp Chính Nhiên xuất chiến. Hắn biết rất rõ ràng, khi đó Diệp Chính Nhiên bởi vì tu luyện Giá Y thần công, khiến cho khí kình bản thân hắn lưu thông không được thông suốt, nếu không thì kết cục tuyệt đối sẽ không phải là như vậy.

Lúc trước Diệp Chính Nhiên đúng là đang tu luyện cổ khí kình tà ác ở trong cơ thể Diệp Khiêm, có thể là do hắn không thể khống chế nó, nên bị cổ khí kình kia phản công, khiến hắn bị nội thương. Nếu như không phải công phu của Diệp Chính Nhiên không tệ, thì chỉ sợ đã bị tẩu hỏa nhập ma chết rồi, cho dù không chết, cũng là trọng thương, tuyệt đối cũng sẽ không bị tổn thương nhẹ như vậy. Nếu như không phải như vậy, thì dựa vào công phu của Diệp Chính Nhiên, Phó Thập Tam tuyệt đối sẽ chiếm không được bất luận tiện nghi gì.

"Ha ha..." Diệp Chính Hùng nhịn không được cười đắc ý, nói: "An Tư, bà cho rằng người Diệp gia chúng tôi đều là kẻ ngốc sao? Chẳng lẽ bà không biết trên thế giới này còn có một loại khoa học kỹ thuật tiên tiến, gọi là test DNA sao? Hừ, nói cho bà biết, vừa rồi lúc thọ yến lão gia tử, chúng tôi đã lấy máu của Diệp Khiêm đem đi test DNA rồi."

An Tư nhàn nhạt nở nụ cười một tiếng, nói: "Vàng thật không sợ lửa, tôi đương nhiên biết rõ chuyện test DNA, bất quá, sự thật chính là sự thật, cho dù ông có muốn thay đổi cũng không có cách nào cải biến a."

"Vậy sao?" Diệp Chính Hùng lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, quay đầu nhìn lão gia tử, nói: "Cha, đã có kết quả test DNA rồi."

Lão gia tử một mực đều không có ngắt lời Diệp Chính Hùng cùng An Tư, chỉ muốn làm một người đứng xem mà thôi, như thế ông càng có thể nhìn rõ ràng hai người bọn họ. Nghe xong lời Diệp Chính Hùng nói, lão gia tử có chút nhẹ gật đầu, nói: "Nói đi, kết quả test DNA như thế nào?"

"Căn cứ vào kết quả test DNA, thì Diệp Khiêm cùng Diệp gia không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào." Diệp Chính Hùng nói, "Nói cách khác, Diệp Khiêm không phải con trai của Nhị đệ, mà là kẻ giả mạo."

Lời này vừa ra, Diệp Chính Phong ở bên cạnh không khỏi sững sờ, ngạc nhiên nhìn Diệp Chính Hùng, há to miệng, lúc vừa định nói chuyện, thì bị Diệp Chính Hùng trừng mắt liếc hắn một cái, ngăn cản hắn nói ra. Biểu lộ của lão gia tử lộ ra phi thường khó coi. Ông ấy đường đường một người đứng đầu Diệp gia, lại bị người ta trêu đùa, tâm tự kỷ của ông ấy khiến cho ông ấy khó có thể tiếp nhận chuyện này. Một người biết rõ trên thế giới này có test DNA, lại hồn nhiên không để ý đến đây giả mạo, chẳng lẽ là xem ông ấy là kẻ ngốc sao?

Đường Thục Nghiên cũng không khỏi sửng sốt một chút, có chút không dám tin tưởng. Diệp Khiêm tạo cho bà cảm giác rõ ràng là rất thân thiết, phảng phất giống như là quen biết đã lâu, hơn nữa, ngôn ngữ động tác, cử chỉ thần sắc của Diệp Khiêm rất giống Diệp Chính Nhiên, nói Diệp Khiêm không phải là con trai của Diệp Chính Nhiên, bà thật sự không thể tin được.

Lông mày của An Tư có chút nhíu lại, không khỏi lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Diệp Chính Hùng, ông đây là muốn ẩn tàng sự thật. Tôi biết rõ ông sợ cái gì, ông sợ Diệp Khiêm trở về, sẽ tạo thành uy hiếp cho hai đứa con trai của ông a? Bất quá, sự thật chính là sự thật, vô luận ông có làm như thế nào cũng không có cách nào cải biến. Ông nói đây là kết quả test DNA, tôi không tin, nếu muốn test DNA thì chúng ta hãy cùng đi, tại chỗ chứng kiến."

An Tư khẳng định, lại khiến cho nghi hoặc của Diệp Khiêm biến mất hơn phân nửa, nếu như hắn không phải là con trai của Diệp Chính Nhiên thì An Tư hẳn là phải có chút khiếp đảm cùng bối rối mới đúng, không thể nào lại tự tin như vậy. "Chẳng lẽ mình thật là con của bà ấy?" Diệp Khiêm nhịn không được âm thầm thầm nghĩ.

Lông mày của lão gia tử chăm chú nhíu lại, nhìn thấy bọn họ ai cũng cho rằng mình là đúng, nên ông ấy không biết nên tin tưởng ai. Ánh mắt không khỏi lườm sang Diệp Chính Phong bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt của hắn có chút không đúng, không khỏi có chút sửng sốt một chút. "Chính Phong, con là người phụ trách test DNA, con nói đi, kết quả như thế nào? Giấy thông báo kết quả test DNA đâu? Mau lấy ra a." Lão gia tử trầm giọng nói.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.