“Cổ võ giả chúng ta có nguyên tắc của riêng mình, mặc dù gửi bưu điện rất thuận tiện, nhưng không cách nào biểu đạt được sự tôn trọng của chúng ta đối với đối phương. Vân Yên Môn trên giang hồ có địa vị rất cao, thậm chí là đã vượt qua Diệp gia chúng ta, cho nên, ông muốn để cho cháu đưa thư, thứ nhất có thể cho thấy chúng ta đối với Vân Yên Môn rất tôn trọng, thứ hai cũng có thể cho cháu hiểu rõ thêm thế giới cổ võ giả, thuận tiện cùng chưởng môn Vân Yên Môn trao đổi một chút.” Lão gia tử nói.
Việc đưa thư này tuy cũng không phải là chuyện gì tốt, nhưng so với việc ở trong quân đội lãng phí thời gian thì tốt hơn rất nhiều. “Đưa thư không có vấn đề gì, bất quá cháu muốn biết đến cùng là đưa thư gì ah.” Diệp Khiêm hỏi.
“Cháu còn nhớ rõ lúc thọ yến ông có người đánh lén mẹ cháu không?” Lão gia tử nói, “Ông biết lúc ấy cháu có mặt ở đó, hơn nữa cháu còn gọi ra tên của đối phương, hiển nhiên là cháu biết kẻ đó là người nào. Cho nên, để cho cháu đi đưa thư ông cảm thấy rất thỏa đáng.”
“Tông Chính Nguyên? Ông nói thằng đó là người Vân Yên Môn?” Diệp Khiêm hỏi.
“Đúng vậy, thắng nhóc đó là đại đệ tử của Vân Yên Môn.” Lão gia tử nói, “Tuy địa vị trong giang hồ của Diệp gia chúng ta so ra kém Vân Yên Môn, thế nhưng mà chúng ta cũng không thể để mất đi mặt mũi của Diệp gia chúng ta a. Cho cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1963102/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.