Tuy cùng Hoàng Phủ Kình Thiên có mối quan hệ rất vi diệu, không phải địch cũng không phải hữu, lại vừa giống như địch vừa giống như hữu, thế nhưng mà mỗi lần ở cùng với ông ấy, Diệp Khiêm cảm thấy rất nhẹ nhàng, nói chuyện cũng hoàn toàn không cần cố kỵ, cái gì cũng có thể nói, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm cảm thấy hết sức thoải mái.
Nhớ tới bộ dạng của Nhan Tư Thủy, Diệp Khiêm không khỏi đánh rùng mình một cái, hắc hắc cười cười, nói: “Tôi thấy vẫn nên miễn đi, cô gái đó tôi chịu không nổi a. Bất quá, tôi cảm thấy lão đầu tử ông có thể đi thử xem a, ông đã lớn tuổi lắm rồi, cũng nên tìm đàn bà. Đừng đến lúc chết vẫn còn là một xử nam, rơi xuống địa ngục sẽ phải chịu tội nha.”
Liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Kình Thiên nói: “Lão tử nói cho cậu biết, tôi cũng không phải là xử nam. Tôi biết rõ cậu có ý tứ gì, muốn nghe chuyện quá khứ của tôi đúng không? Có bản lĩnh thì tự mình đi thăm dò, lão tử sẽ không nói cho cậu biết.”
Có chút bĩu môi, Diệp Khiêm nói: “Ngươi cho rằng tôi tra không được hả? Ông còn nhở rõ Vân Lão ở Đông Bắc không? Tôi nghĩ ông ấy nhất định biết rõ rất nhiều chuyện của ông a, còn có lão gia tử nhà tôi nữa, chắc ông ấy cũng sẽ biết a? Ừ, hôm nào có thời gian rãnh tôi sẽ đi hỏi, hỏi xem vì cái gì ông lớn tuổi như vậy rồi mà còn không cưới vợ.” Dừng một chút, ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1963075/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.