Cũng không phải Diệp Khiêm làm ra vẻ, mà là hắn nói lời tâm huyết. Thứ nhất, Diệp Khiêm cũng không rõ những cổ võ thế gia này sẽ có dạng năng lực gì; thứ hai, hắn biết rõ mục đích An Tư để cho hắn tham gia luận võ là vì cái gì. Cho nên, nếu như có thể mà nói, thì hắn chỉ muốn làm khán giả ngồi xem mà thôi.
Nghe Diệp Khiêm nói như vậy, Đường Thục Nghiên có chút cười cười, nói: "Cậu quá khiêm tốn rồi, nếu như võ công của cậu thấp kém thì làm sao có thể tới nơi này được? Ngay cả hai đệ Diệp gia canh gác trước cửa ra vào cũng không biết cậu đi lúc nào, chuyện này cũng đủ để nói rõ võ công của cậu không tệ rồi. Đến nay, cha của cậu vẫn được xưng là đệ nhất cao thủ Diệp gia, với tư cách là con của ông ấy, không nói tới chuyện trò giỏi hơn thầy, nhưng tối thiểu cũng sẽ không chênh lệch bao nhiêu a."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Nhị phu nhân quá khen, tôi thì không dám nhận ah. Cái sân lớn như vậy, muốn tránh đi tầm mắt của hai thủ vệ kia rất dễ dàng a. Những năm này, tôi một mình lưu lạc ở bên ngoài, nên cũng học được một ít bản lĩnh."
"Đúng rồi, còn không biết những năm này cậu sinh sống thế nào? Bất quá lúc này trời đã khuya rồi, lần sau nếu có cơ hội thì cậu hãy nói cho tôi nghe những năm này cậu đã sống như thế nào?" Đường Thục Nghiên nói.
"Tốt. Nhất định có cơ hội." Diệp Khiêm nói.
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1654578/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.