Nhìn thấy lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại, Lâm Nhu Nhu kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
"Móa nó, đám giáo viên hỗn đãn, dám lôi kéo học sinh đi tiếp rượu." Diệp Khiêm cúp điện thoại, phẫn nộ quát, thế nhưng mà thanh âm lại không dám quá lớn, sợ lão tía nghe thấy sẽ lo lắng."Nhu Nhu, em ở chỗ này, anh đi một chút sẽ trở lại." Diệp Khiêm nói.
"Ừ, vậy anh mau đi đi!" Lâm Nhu Nhu nói.
Gật gật đầu, Diệp Khiêm bước nhanh ra ngoài, lúc đến phòng khách, cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Lão tía, con đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở về!"
"Ừ!" Lão nhân nhẹ gật đầu."Ba ba, đem áo khoác mặc vào, bên ngoài trời rất lạnh!" Diệp Lâm hấp tấp đem áo khoác đưa tới cho Diệp Khiêm, nói.
"Ngoan!" Diệp Khiêm sờ lên đầu của nàng, mặc thêm áo khoác liền đi ra ngoài. Sau khi xuống lầu, Diệp Khiêm gọi một cú điện thoại cho Jack, nói: "Cho ngươi ba phút, đem toàn bộ bảo an của công ty bảo an Thiết Huyết điều tới trước cửa ra vào của hội sở Kim Sắc Huy Hoàng chờ ta, phải phô trương thanh thế lên, mịa nó, lão tử thấy đám người kia đều chán sống rồi."
Jack không rõ Diệp Khiêm vì cái gì nổi điên như vậy, Kim Sắc Huy Hoàng đã nằm trong tay của mình rồi, điều nhiều người như vậy đi vào trong đó làm cái gì? Chẳng lẽ Diệp Khiêm rỗi rãnh không có chuyện làm, nên muốn phá địa bàn của mình để chơi à? Jack không dám hàm hồ, nghe ngữ khí của Diệp Khiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1654133/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.