Chương trước
Chương sau
Trong phòng huấn luyện, Jack mua rất nhiều máy tập thể hình, thứ nhất là dùng để huấn luyện, thứ hai cũng coi như là phúc lợi của công nhân công ty, để cho bọn hắn thời gian rãnh có thể rèn luyện bản thân. Ở giữa là một cái lôi đài, ước chừng trăm mét vuông.
Mọi người sau khi đi vào, riêng phần mình đi thay quần áo. Diệp Khiêm kéo Mặc Long qua một bên, vừa thay quần áo vừa nói: "Mặc Long, ngươi đêm nay đi gặp Lý Đông, có một số việc cần ngươi đi xử lý."
"Chuyện gì?" Mặc Long hỏi.
"Có tên tiểu tử tìm ta gây phiền toái, ta đã để cho bọn hắn cho trói lại. Vốn ta định chính mình tự mình xử lý, bất quá đêm nay có việc không đi được rồi, ngươi hỗ trợ xử lý một chút. Nhớ kỹ, ta về sau không muốn ở Hoa Hạ trông thấy hắn." Diệp Khiêm nói.
Mặc Long làm một động tác cắt cổ, ánh mắt nhìn Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Thế thì không cần, tùy tiện cho ném tới nước ngoài là được rồi. Ách, đúng rồi, ném tới Thái Lan đi, ở đó người ta rất hứng thứ với nam nhân, đến lúc đó phân phó người bên kia giúp đỡ hắn thay đổi giới tính."
"Tốt!" Mặc Long nhẹ gật đầu, đáp.
Đang khi nói chuyện, mọi người đều đổi xong y phục, đi tới trên lôi đài. Mọi người biểu lộ đều khác nhau, nhưng là trong ánh mắt đều tràn đầy ý chí chiến đấu cùng hưng phấn. Hoàn toàn chính xác, mọi người đã rất lâu không có cùng nhau luận bàn.
Diệp Khiêm nói: "Đến đây đi, bắt đầu đi!" Nói xong, dưới chân khẽ động, một quyền lập tức hướng Jack quất tới. Thế nhưng mà, Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười, một cú đá nghiêng hướng gò má của Diệp Khiêm đánh tới. Mặc Long, Ngô Hoán Phong, Jack cũng đều nhao nhao gia nhập vòng chiến, một mảnh hỗn chiến, không có ai cùng ai là một phe, cũng không có ai cùng ai là tử địch. Bất quá, chắc chắn sẽ có hai người rất Tâm Hữu Linh Tê cùng một chỗ đối phó Diệp Khiêm.
"Móa, bọn ngươi không nên vậy chứ!" Diệp Khiêm vừa chống đỡ vừa la lớn.
"Lão đại, ngươi đừng giả bộ, ta lần trước đã thấy qua thối công của ngươi, hôm nay để cho chúng ta nhìn chút đi." Mặc Long nói.
"Bà nội nó, vậy các ngươi phải cẩn thận rồi." Diệp Khiêm nói xong, một cước đá tới. Thối pháp hoa lệ mà không thiếu lực công kích, phiêu dật và bá đạo.
...
Toàn thân đều là mồ hôi, tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, bất quá cũng không phải rất nặng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe liền. Sau khi tắm rửa, mọi người hai tay để trần giúp nhau thay đối phương xoa rượu toàn thân. Rượu này được Độc Lang Thiên Trần tự mình pha chế, dược hiệu rất tốt, đối với trị liệu thương tổn phi thường hữu hiệu.
"Lão đại, thật không có phúc hậu a, kỹ năng thối pháp như vậy mà không có dạy cho ta." Thanh Phong nhe răng trợn mắt nói. Tên này ham náo nhiệt, tự nhiên bị thương cũng nặng hơn người khác, toàn thân không biết bị Diệp Khiêm đạp bao nhiêu cước.
"Đây chính là bổn sự ẩn giấu của ta, muốn ta dạy cho ngươi thì ngươi phải xuất ra chỗ tốt mới được." Diệp Khiêm ha ha vừa cười vừa nói.
"Lão đại, ngươi tha cho ta đi, ngươi cũng không phải không biết ta dùng tiền rất mau hết, điển hình của cái bang." Thanh Phong nói.
"Ách, ta vừa rồi trông thấy ở bên trong đậu một chiếc Porsche, là của ngươi a? Như thế nào? Cho ta mượn vài ngày?" Diệp Khiêm vừa cười vừa nói.
"Hắc hắc, vài ngày ngược lại là không có vấn đề, bất quá ta sợ vừa đi là không trở lại ah." Thanh Phong hắc hắc vừa cười vừa nói.
Diệp Khiêm nhún vai, nói: "Tùy ngươi thôi, ta không miễn cưỡng. Ai, đáng thương thối pháp hoa lệ của ta, chỉ sợ vĩnh viễn không người kế tục nữa rồi."
"Đừng a, lão đại, ta cho mượn, ta cho mượn còn không được sao." Thanh Phong cuống quít nói.
Diệp Khiêm âm thầm nở nụ cười, Thanh Phong làm người Diệp Khiêm rất rõ ràng, hắn là điển hình của võ si, chỉ cần trông thấy công phu mới lạ khẳng định không thể chờ đợi được liền muốn học."Đây chính là ngươi nói a, ta cũng không ép ngươi." Diệp Khiêm nói.
"Không có, đương nhiên không có ép ta, là ta cam tâm tình nguyện." Thanh Phong "Nịnh nọt" nói. Nói xong, cuống quít từ trong túi quần lấy chìa khóa đưa tới. Diệp Khiêm tiếp nhận chìa khóa, quơ quơ, cảm thán nói: "Porsche a, chậc chậc, ngay cả chìa khóa cũng cảm giác đặc biệt đẹp ah."
Thanh Phong một bộ dáng bị ủy khuất, quay đầu đi, giống như Diệp Khiêm đã đoạt đồ vật mà hắn yêu quý.
Jack, Mặc Long cùng Ngô Hoán Phong trông thấy Thanh Phong bộ dáng như vậy, cũng nhịn không được cười một tiếng.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Diệp Khiêm đứng lên, nói: "Tốt rồi, ta còn có việc phải đi trước, các ngươi cũng riêng phần mình đi làm chuyện của mình đi thôi. Jack, buổi tối ta tới nơi này đón ngươi."
Jack nhẹ gật đầu.
Diệp Khiêm đưa ánh mắt chuyển hướng Ngô Hoán Phong, nói: "Hoán Phong, muốn đi cùng hay không? Ta đưa ngươi đi một đoạn đường."
Ngô Hoán Phong gật gật đầu, nói: "Ừ."
Lái xe Porsche của Thanh Phong, Diệp Khiêm chở Ngô Hoán Phong đi ra công ty bảo an Thiết Huyết. Trên đường, Diệp Khiêm quay đầu nhìn Ngô Hoán Phong, nói: "Thành phố Thượng gần đây rất không bình tĩnh, mà ngay cả tổ chức lính đánh thuê Hắc Ưng cũng tới, ngươi phải chú ý an toàn của Nhiên tỷ."
"Ừ!" Ngô Hoán Phong gật gật đầu, lên tiếng.
"Hoán Phong, ngươi có cảm thấy ủy khuất? Ngươi đường đường là chiến sĩ tinh anh của Nanh Sói, ta lại cho ngươi đi làm bảo tiêu." Dừng một chút, Diệp Khiêm nói.
"Không có, mọi người có nhiệm vụ khác nhau mà thôi." Ngô Hoán Phong nói.
"Thực xin lỗi, Hoán Phong, nếu như không phải ta, ngươi cũng sẽ không bị..."
Diệp Khiêm lời còn chưa nói hết, liền bị Ngô Hoán Phong đánh gãy. Chỉ thấy hắn nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Lão đại, ngươi lúc nào lại biến thành lề mề như vậy rồi, chuyện đã qua rồi, hơn nữa đó cũng là chuyện ta cam tâm tình nguyện làm. Không phải chỉ là một cánh tay sao, không có thì không có, ta hiện tại còn không phải đang sống rất phấn khích, cũng không thua bất luận kẻ nào."
Diệp Khiêm giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, cảm kích nhìn hắn, cũng không nói gì. Trầm mặc một lát, Ngô Hoán Phong hỏi: "Tro cốt của Điền đội trưởng ngươi chôn cất ở địa phương nào?"
Điền Phong, đội trưởng bô đội đặc chủng Nanh Sói Hoa Hạ, cũng là người sáng lập tập đoàn lính đánh thuê Nanh Sói, và là người dẫn đường của Diệp Khiêm. "Nhắc mơi nhớ, các ngươi trở về cũng đã lâu, còn không có đi bái tế qua. Như vậy đi, hôm nào mọi người cùng nhau đi bái tế Điền đội trưởng." Diệp Khiêm nói.
"Ừ!" Ngô Hoán Phong gật gật đầu, lên tiếng.
Đưa Ngô Hoán Phong đến tập đoàn Hạo Thiên, Diệp Khiêm liền lái xe ly khai, trực tiếp hướng bệnh viện chạy tới. Trên đường, gọi một cú điện thoại cho lão tía, nói là đêm nay muốn dẫn bạn gái về nhà. Lão tía hưng phấn, liên tục nói "Tốt, tốt!" Trong mấy người con mà lão tía thu dưỡng, Diệp Khiêm là người hắn thương yêu nhất, cũng là người mà hắn không yên lòng nhấti, nhìn thấy Diệp Khiêm hôm nay cuối cùng cũng có bạn gái, coi như đã trưởng thành rồi, lão tía tự nhiên là vui vẻ không thôi, trong nội tâm cũng an tâm rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.