Nhưng hắn chẳng có chút tình cảm gì với Nam Cung tuyết, sao có thể chịu trách nhiệm với cô ta?
“Cô…” miệng Lẫm mấp máy, nói không nên lời, mà hắn cũng chẳng biết phải nói gì nữa.
“Không cần nói gì hết, đi thôi!” Nam Cung Tuyết bước tới bên hắn, nắm lấy tay hắn kéo đi.
Lẫm nhìn bụng cô bằng ánh mắt phức tạp, trong đó có con của hắn, một niềm vui sướng đang len lỏi trong đầu hắn, khiến hắn cũng bỗng chốc nhoẻn miệng cười.
Khi Ngạo mang Duyệt cùng đứa trẻ trở lại, đứa trẻ bỗng nhiên lên cơn sốt cao, Lạc thần y vội và đến cứu chữa.
“Duyệt nhi, nàng cứ ăn gì trước đã, nghỉ ngơi chút, con chúng ta sẽ không sao đâu!” Hàn nhẹ nhàng bưng chiếc bát trên bàn lên.
Duyệt mặt tái mét thất thần ngồi trên ghế, chẳng nói nửa lời, cô đang tự trách mình, thân làm mẹ mà hết lần này tới lần khác hại con, cô chẳng xứng đáng làm mẹ.
“Duyệt nhi, nang đã một ngày một đêm không ăn gì rồi, cũng chẳng chợp mắt nghỉ ngơi, cơ thể nàng yếu rồi, mau ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi.”
Hàn biết tâm trạng của Duyệt đang không tốt, nhưng chàng càng không nỡ để cô tự giày vò bản thân mình.
Không ghe thấy Duyệt trả lời, Hàn lại nói tiếp. “ Duyệt nhi… nghe ta, hãy ăn chút gì đi, nàng mà không ăn…”
“Thiếp không muốn ăn, chàng đừng làm phiền thiếp, chàng ra ngoài đi, để thiếp một mình, đừng để ý đến thiếp!”
Duyệt như trút toàn bộ bực dọc lên đầu Hàn, cô còn gạt bát cơm trên hàn ra, lúc đó trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-ac-ba-thai-tu-phi/1562177/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.