“Ta phải giết ngươi…” ánh mắt Ngạo long sòng sọc, trong phút chốc chuyển sang màu xanh sáng rực, chàng giờ tay toan cho Lẫm một chưởng.
Đột nhiên, Tiểu thúy từ ngoài cửa bồng theo đứa bé chạy vào.
“Dừng tay! Nếu các người không muốn mất con thì mau dừng tay lại…” Tiểu Thúy tuy sợ Ngạo nhưng vì muốn cứu Lẫm nên cô chỉ còn biết mang đứa bé ra đánh cược.
“Vũ nhi, Ngạo, đừng đánh hắn nữa, ta phải cứu Vũ nhi…” Duyệt kích động chay tới bên Ngạo ngăn cản chàng.
Ngạo tức giận kìm lại nắm đấm, muốn tung quyền nhưng vì đứa bé trên tay Tiểu Thúy nên đành thôi.
“Tiểu Thúy, ta xin ngươi, trả con lại cho ta, ta xin ngươi!” Duyệt nửa muốn bước tới, nửa lại sợ chọc giận Tiểu Thúy mà hại đến con.
Tiểu Thúy nhìn Ngạo cảnh giác, rồi lại quay ra nhìn Lẫm “Vương gia! Người mau rời khỏi đây, nơi này cứ giao cho nô tì!”
Chỉ cần Lẫm bình an rời khỏi đây thì cô cũng sẽ không làm hại gì đứa bé hết, cho dù có phải hi sinh tính mạng của cô cũng không sao, dù sao thì đây cũng là cái mạng do Lẫm cứu về.
“Tiểu Thúy, trả con cho Duyệt đi, Duyệt, ta xin lỗi… Ta thật sự không cố ý muốn hại nàng!” Lẫm nhìn bộ dạng bi thương của Duyệt mà ăn năn.
Hắn thật sự không cố ý muốn Duyệt phải đau lòng đến vậy, từ tận trong tâm, điều hắn không muốn làm nhất chính là làm cô tổn thương.
“Đánh đi! Ta biết ta đã làm quá nhiều việc không nên, muốn giết ta thì hãy làm ngay đi!”
Lẫm từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-ac-ba-thai-tu-phi/1562176/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.