“Duyệt nhi, con chúng ta sẽ mạnh mẽ giống như nàng, đừng lo lắng!” Hàn nói bằng giọng an ủi.
Hai người cứ lặng lẽ đứng bên cạnh đứa trẻ, Duyệt nắm chặt tay của Hàn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của con, để Hàn cảm nhận được niềm vui của người làm cha.
“Hàn, chúng ta nên đặt tên cho con là gì?” Duyệt suy tư hỏi.
“Họ Bắc Thần, tên chỉ một chữ Vũ, Vũ giống trong từ lông vũ, rồi sau này con sẽ giống chú chim nhỏ, tự do tự tại mà bay nhảy, nàng thấy sao?” Hàn cảm nhận được từng hơi thở của Duyệt, ánh mắt trống giống cứ hướng về phía cô.
“Bắc Thần Vũ, giống như chú chim nhỏ tự do tự tại mà bay nhảy, thật đáng ngưỡng mộ! Ha ha…” Duyệt thì thầm.
Đột nhiên Hàn nắm chặt tay cô hơn, giọng trầm xuống: “Ngưỡng mộ ư, đợi nàng giải được độc xong, ta sẽ đi xin với phụ hoàng, nhường lại ngôi thái tử, đến lúc ấy, chúng ta sẽ cùng sống cuộc sống tiêu diêu, như vậy nàng sẽ không cần phải ngưỡng mộ nữa!”
Không chỉ có Duyệt ngưỡng mộ cuộc sống tự do ấy, thật ra chính chàng cũng rất ngưỡng mộ, rất mong muốn.
“Thứ độc thiếp mang trong mình liệu có thể giải không?” Lời nói của Duyệt có chút tự ti.
“Có thể chứ, nhất định sẽ có cách!”
Tuy câu trả lời ấy chính chàng cũng không chắc chắn nhưng chàng vẫn tin tưởng, nhất định kì tích sẽ xảy ra.
Không biết đã bao lâu, Tiểu Thúy khệ nệ bưng một thùng thuốc mới bước vào, nhìn hai người, cô có lặng đi đôi chút, tiếp đó vội vàng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-ac-ba-thai-tu-phi/1562172/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.