“Đúng! Thiếp không muốn gây phiền toái cho chàng, cũng không muốn gây phiền toái cho những người khác! Thiếp biết mọi người đang cố tìm cách giúp thiếp giải độc, nhưng giờ thì không cần nữa rồi, thiếp sẽ tự kết liễu sinh mệnh này, trở về tương lai, trở về quê nhà của thiếp, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa! Hàn, chàng hãy tự bảo trọng! Duyệt nghẹn giọng.
Hàn nghe xong, mặt mày bỗng tái sắc, chàng đang định nói gì đó, thì chợt nghe thấy tiếng cửa bị xô mạnh, đã đóng lại rồi!
Duyệt nhi đã đi rồi, chết tiệt, chàng không ngờ mình lại đẩy nàng đến con đường chết.
“Duyệt nhi, Duyệt nhi, ta không cho phép nàng làm chuyện ngu ngốc! Nàng quay lại đây… Duyệt nhi!”
Hàn kích động định chạy ra ngoài, nỗi sợ hãi và bất an khiến chàng hoàn toàn không còn biết đến phương hướng, chàng xô vào bàn vào ghết, xô vỡ những đồ vật xung quanh, nhưng vẫn chẳng thể tìm tới chỗ cánh cửa gỗ, chẳng thể đi ra ngoài.
“Duyệt nhi. Nàng quay lại đi… Duyệt nhi, ta không cố ý! Ta không đẩy nàng ra nữa, ta không muốn nàng làm chuyện ngốc nghếch, Duyệt nhi…” Hàn sơ hãi gào lên, chỉ mong tiếng của mình có thể gọi thê tử đang tuyệt vọng quay lại.
Chỉ nghĩ đến gương mặt tuyệt vọng và trái tim muốn chết đi của cô là trái tim chàng như bị bóp chặt, vô cùng đau đớn!
“Người đâu! Có ai không… Người đâu rồi!
Hàn mò mẫm tứ phía, thậm chí vì đá phải cái ghế, chàng ngã uỵch xuống nền đất, lúc ấy chàng thấy bản thân thật vô dụng, sao mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-ac-ba-thai-tu-phi/1562171/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.