“Như vậy sao được, hiếm khi cữu phụ đến một chuyến, gì cũng phải ở lại hai ba hôm. Thêm nữa, ngài còn chưa xem con luyện đám nhóc kia thế nào mà?” Hoắc Khứ Bệnh tiến tới, kề tai đắc ý nói, “Ngoan, cũng không kém hơn thời ngài đâu, thật!”
Bị chàng làm ngứa ngáy cả tai, Vệ Thanh tránh ra, thò tay ngoáy, cau mày nói: “Trị quân buộc phải nghiêm, nhưng cũng phải dùng tình lý chiếu cố. Ta nghe lần này con còn lập danh sách tìm kiếm người nhà giúp tướng sĩ gặp họa, làm rất ổn. Sao? Có người gây chuyện phải không?”
“Gây, sao mà không gây, đánh cho sưng mặt sưng mũi còn cứng rắn đòi về nhà.” Hoắc Khứ Bệnh nhớ tới cũng đau đầu, “Tuy nói đã nhờ Đại Ti nông lo việc này, nhưng cho tới giờ vẫn chưa tìm được một nửa danh sách. Đồn Điền phía Bắc cũng không nhiều, mấy người đó, thà rằng ở quê chờ chết đói, cũng không chịu chuyển chỗ.” Sức chàng có thể làm thực sự có hạn, mà phần có hạn ấy cũng không thể như ý nguyện mọi người được.
Thấy thằng cháu nhíu chặt mày, Vệ Thanh vỗ vai chàng liên tục, có yên tâm có vui mừng: Khứ Bệnh cũng đã trưởng thành, biết thương cảm với tình trạng binh sĩ bên dưới, đạo dẫn binh như thế mới có thể làm sĩ tốt sống chết có nhau.
“Ta phải đi rồi!” Vệ Thanh đứng dậy.
“Nhanh thế ạ?!”
“Còn phải lên thôn trên gặp một người.”
“Là ai?”
Vệ Thanh ngẫm một hồi, ngoái đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh: “Rảnh rỗi thì thay áo bào, theo ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936505/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.