Dắt hai thớt ngựa, Tử Thanh đứng một bên nhìn hai anh em, giữa hàng mày đúng là tương tự nhau, nhưng nếu đem so với nhau thì có lẽ Tướng quân giống mẹ, ngũ quan thanh tú, còn Hoắc Quang thì mày rậm mắt to, nét hơi thô bén.
Hoắc Quang dừng mắt trên bội kiếm bên hông Hoắc Khứ Bệnh, trên vỏ kiếm là thụy vân phục hổ (hổ chầu mây may mắn),đúc rất tinh tế, nhìn là biết không phải đao kiếm bình thường bán ngoài chợ.
Nhìn theo ánh mắt cậu bé, Hoắc Khứ Bệnh khẽ cười hỏi: “Sao hả, thích cây kiếm này à?”
Hoắc Quang vội lắc đầu, thu mắt, không toát ra vẻ hâm mộ nữa.
Cũng có mấy phần khí phách đấy, Hoắc Khứ Bệnh thêm yêu thích cậu mấy phần, cố ý cười nói: “Vốn dĩ ta thấy tiểu ca hợp ý, tặng cậu cũng không sao, nhưng cậu còn quá nhỏ, nào biết dùng đao kiếm.”
“Sao không biết dùng chứ, em còn biết dùng cả cung tên kìa.” Tuổi trẻ vốn khinh cuồng, sao Hoắc Quang chịu bị xem là còn nhỏ chứ.
Hoắc Khứ Bệnh ra vẻ không tin, nhíu mày: “Em mới bao lớn chứ, biết dùng cung tên à?! Tiểu ca đừng nói ngông cuồng.”
“Không lừa hai người,” Hoắc Quang bị khích, la lên, “Hai người chờ ở đây đi, em đi lấy cung tến bắn cho mà xem.” Dứt lời quay người chạy mất, nhanh như làn khói khuất sau góc rẽ đã không thấy.
“Ắt cậu ấy về nhà lấy, Tướng quân, chúng ta không sang bên ấy ạ?”
Vốn tưởng lần này Hoắc Khứ Bệnh đến huyện Bình Dương là để bái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936388/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.