Bóng đêm buông xuống, Hoắc Khứ Bệnh vốn định chạy về cả đoạn đường, chừng buồn ngủ sẽ nghỉ đối phó trên đất hoang hai canh giờ, song nhìn thấy Tử Thanh, nghĩ lại, nếu nghỉ ở đất hoang Tử Thanh buộc phải gác đêm, mà cậu bé này sáng sớm nay còn đau đầu, đương nhiên thức đêm sẽ khó chịu, hay là nên để cậu ta nghỉ ngơi thêm.
“Tìm khách điếm nghỉ một đêm, sáng sớm mai hẵng về.” Hoắc Khứ Bệnh bảo Tử Thanh.
Tử Thanh gật đầu, nghĩ lần này lên đường không mang theo thớt ngựa đổi, thật sự nên để ngựa nghỉ ngơi đầy đủ. Thế là hai người tìm khách điếm dùng cơm, nghỉ qua một đêm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã thức dậy đi đường, chạy về quận Bắc Địa trước hoàng hôn.
Hoắc Khứ Bệnh mới vừa vào quân doanh, Triệu Phá Nô đã gấp gáp chạy tới, hành lễ bẩm: “Bệ hạ có chỉ, mời Tướng quân lập tức về Trường An.”
“Có nói chuyện gì không?”
“Không nói.”
Hoắc Khứ Bệnh vuốt ve Huyền mã, ném dây cương cho Tử Thanh: “Tắm rửa cho nó, cho ăn thêm chút ngô.”
“Rõ.” Tử Thanh dắt hai thớt ngựa rời đi.
“Chờ một lát…” Hoắc Khứ Bệnh gọi giật, nhíu mày hỏi, “Cậu có muốn đi Trường An không?”
Tử Thanh thật thà lắc đầu: “Ti chức không muốn đi.”
Hoắc Khứ Bệnh cười khẽ, tùy ý khoát tay áo ra hiệu cho cô rời đi, quay lại nói chuyện với Triệu Phá Nô: “Nhà Trấn Ninh cũng ở Trường An à? Mẹ hắn còn đang bệnh nhỉ?
“Vâng, thật sự trong lòng hắn cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936386/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.