Hộp gỗ vốn đang bày trên bàn bị ống tay áo phất một cái ngã xuống đất, tên Điêu Linh rải ra đất, Triệu Phá Nô để ý sắc mặt Tướng quân, có phần biết điều giấu nét tươi cười, thậm chí còn khống chế nén cả tiếng hít thở.
Tựa như cũng ý thức mình thất thố, Hoắc Khứ Bệnh hít một hơi sâu thử ổn định tâm tình, song rốt cuộc vẫn tức giận, quát: “Tử Thanh mới bao lớn chứ, vẫn còn là đứa con nít, đúng là làm loạn mà!”
Triệu Phá Nô thận trọng nói: “Nom cậu ấy cũng hơi non nhưng thật ra đâu phải nhỏ, lúc Tướng quân cỡ tuổi cậu ấy, đã sớm…”
Còn chưa dứt lời, Hoắc Khứ Bệnh đã trừng một ánh mắt hung tợn tới, Triệu Phá Nô vội im bặt.
“Bọn hắn đi đâu?” Chàng nghiến răng hỏi.
“Chuyện này… tôi cũng không rõ chi tiết, tôi cũng là vì đêm qua nghe họ thuận miệng nói thôi, nói không chừng chỉ là nói chơi, chưa hẳn đi thật.” Triệu Phá Nô thử an ủi chàng.
Hoắc Khứ Bệnh quét mắt nhìn chiếc bình đồng hồ cát bằng đồng, lúc này mới giờ Mùi ba khắc, cách giờ về doanh theo quy định còn có hơn hai canh giờ, trong lòng càng thêm bực bội khó nhịn, nhíu chặt mày, rảo bước qua lại trong lều vừa đi vừa về hai vòng, chợt ngẩng đầu sai: “Phái người ra từng cửa doanh canh chừng, người vừa về đến phải đến gặp ta ngay!”
“Rõ.” Triệu Phá Nô chần chừ, “Là Tử Thanh? Hay là Phương Kỳ?”
“Toàn bộ, tất cả những người đi cùng đều gọi đến cho ta, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936383/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.