Theo Tướng quân vào trong lều, tất nhiên Tử Thanh không dám hó hé một chữ, im re đứng thẳng chờ Tướng quân răn dạy, vừa quét mắt, bất thình lình nhìn thấy cây tử sương hào trên bàn, hết sức quen mắt.
“Cây bút này…” Cô không nhịn được hỏi, “Là cây tôi làm ạ?”
Hoắc Khứ Bệnh lia mắt quét qua cô, tức giận nói: “Làm cẩu thả thế, không phải cậu làm thì còn ai.”
So với mấy cây bút khác trên bàn Tướng quân, cây bút lông thỏ tía càng toát vẻ cực kỳ mộc mạc, bị ngài nói vậy, Tử Thanh hổ thẹn nói: “Đúng là làm khá là cẩu thả, hay để tôi cầm về tự dùng, hôm khác tôi sai người mua một cây tốt nhất tặng Tướng quân.”
Nói xong, cô định bước lên lấy lại bút, nào ngờ đã bị Tướng quân đoạt trước một bước cầm vào trong tay, cất nhanh vào trong tay áo.
“Đã là cho ta, sao còn có lý nào cầm về.” Hoắc Khứ Bệnh bất mãn nói.
Tử Thanh do dự nói: “Nhưng… Tướng quân dùng bút này, hơi mất thân phận ạ?”
Hoắc Khứ Bệnh nhướn mày: “Cậu là người Mặc môn, sao lại quan tâm những thứ này?”
“Tôi thì phải, nhưng Tướng quân ngài cũng không phải.”
Bị cô chặn lời, Hoắc Khứ Bệnh ngơ ra, không quá tự nhiên quay đi, thản nhiên nói: “Ta cũng không quan tâm.”
Tử Thanh nhìn sau lưng chàng, trong lòng có vẻ như nhận ra, nhẹ “Ồ” một tiếng.
Trong thoáng chốc trong trướng rơi vào yên tĩnh, cả hai đều không nói gì.
Tay lồng trong tay áo, Hoắc Khứ Bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936380/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.