Đợi Tử Thanh đi xa, Hoắc Khứ Bệnh xoa tay lên hông, chậm rãi ngồi xuống tựa vào tảng đá bên cạnh, nhìn suối nước róc rách, xa xa ngựa đang vục đầu uống nước, đám sĩ tốt vung vạt áo cao cao vui đùa trong nước.
“Cậu chưa đi là vì muốn đi Trường An ư?” Chàng hờ hững hỏi, hiển nhiên đã nghe thấy đoạn nói chuyện trước đó của Oman và Tử Thanh.
Oman chán ngán gật đầu: “Không còn cách nào khác, dù chỉ có một thành hi vọng, ta cũng phải đi thử xem, không chừng huynh trưởng ta cũng có lúc đầu óc không rõ ràng.”
Chuyện Hoắc Khứ Bệnh chân chính muốn hỏi không phải là chuyện này.
“Cậu muốn Tử Thanh đi cùng cậu à?” Sắc mặt chàng hơi chùng xuống.
“Đúng vậy.” Oman đáp cực kỳ dứt khoát.
“Chuyện này, không, thể.” Hoắc Khứ Bệnh quay lại nhìn thẳng mặt hắn, từng chữ từng câu nặng nề nói, “Ta tuyệt đối không cho phép.”
Oman không chút hoang mang, nhẹ nhướng mày cười: “Vì sao vậy? Lẽ nào là Hoắc Tướng quân thật như lời đồn, có chuyện nam phong? Nhưng ta phải nhắc nhở ngài, Thanh nhi không có đam mê cỡ đó.”
“Cậu không cần dùng câu đó khích ta. Tử Thanh là Trung Lang Tướng trong quân ta, văn võ song toàn, tương lai có tiền đồ bất khả hạn lượng, chỉ dựa vào điểm ấy ta sẽ không để cậu đưa cậu ấy đi.” Hoắc Khứ Bệnh nói.
“Tiền đồ bất khả hạn lượng?” Oman cười lạnh, “Thanh nhi là người như thế nào, cậu ấy nào có quan tâm đến tiền đồ gì?”
“Cậu ấy quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936363/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.