Hoắc Khứ Bệnh giạt đám người, ánh mắt bình tĩnh nghiêm túc nhìn động tĩnh phía Hưu Chư Vương, từ sắc mặt mấy tiểu Vương Hưu Chư chàng biết căn bản Jindi đã không thể khống chế cục diện.
Có thật là vì vậy mà nên khai chiến với bộ lạc Hưu Chư Vương ư? Phía Hưu Chư Vương có gần hai vạn quân Hung Nô, những người đó, có bao nhiêu người không cam lòng, có bao nhiêu người thật lòng muốn hàng Hán để được sống cuộc sống yên ổn?
Một khi gán tội danh bội tín lên bộ lạc Hưu Chư Vương, đem lại sẽ là một trận chém giết.
Vùng đồng nội hoang dã bao la xinh đẹp trước mắt này, mênh mang bát ngát, gió thổi cỏ rạp… Loáng thoáng còn có tiếng ca xen lẫn trong đó, hát bằng tiếng Hung Nô, tuy không hiểu ý, nhưng nỗi buồn ai oán trong tiếng ca lại chạm thẳng vào lòng người nghe.
Tiếng ca là từ bộ lạc Hưu Chư Vương truyền đến.
Hỗn Tà Vương như cũng đã nghe thấy, đi đến bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, khẽ nhíu mày, tập trung lắng nghe…
“Ý nghĩa lời bài hát là gì vậy?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi hắn.
“Đây là một bài ca rất cổ trên thảo nguyên của chúng ta, là người mẹ nhớ thương con mình, hiến dòng sữa trắng thơm lên trời xanh, không biết mệt mỏi nhìn về phương xa, chờ mong đứa con trở về. Mà người con chinh chiến ở phương xa của bà nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm trong vắt, nhớ đến cặp mắt dịu hiền của mẹ, lòng nôn nao muốn về.”
Hoắc Khứ Bệnh im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936314/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.