Hoắc Khứ Bệnh nhìn những người Hung Nô bước theo sau lưng Jindi, trong lòng cũng không phải cảm giác ưu việt của bên thắng trên cao trông xuống mà ngược lại là ngũ vị tạp trần, trong đó đắng chát chiếm phần lớn. Là tướng lĩnh Hán đình đến đây tiếp nhận đầu hàng, nhìn những người Hung Nô dũng mãnh hung hãn xưa vô vọng rời đi gia viên như thế, trong lòng chàng cũng không thấy tốt đẹp gì.
Hai tiểu Vương khác của bộ lạc Hưu Chư Vương thấy Jindi dẫn theo gần một nửa bộ hạ hàng Hán, thầm tính chỉ còn lại hơn tám ngàn người, nhất định không thể nào chống lại quân Hán, mà cũng không cam tâm hàng Hán, bèn chuẩn bị dẫn người ngựa rút đi.
“Tướng quân!”
Chỉ thoáng có động tĩnh lạ, Triệu Phá Nô đã nhìn ra, không kìm được nhỏ giọng nhắc nhở Tướng quân. Trước đây bộ lạc Hưu Chư Vương trá hàng, có người hối hận về tình có thể hiểu, nhưng nếu thả đi tàn quân của Hưu Chư thì uy nghiêm Hán đình ở đâu!
Sao Hoắc Khứ Bệnh không biết chứ, đúng lúc này, chàng xoay qua Hỗn Tà Vương, nói: “Làm phiền Tháp m Hầu, kẻ nào thuộc bộ lạc Hưu Chư Vương ngoan cố chống lại không đầu hàng, giết không tha!”
Hiển nhiên Hỗn Tà Vương chờ đợi đã lâu, khẽ gật đầu, ngay sau đó dẫn thủ hạ lao thẳng về phía tàn quân Hưu Chư.
Jindi đứng thẳng nơi ấy, xem người Hung Nô và người Hung Nô chém giết nhau ở đằng xa.
Ánh đao và tiếng gào thét đan xen vào một chỗ, máu tươi bắn tung tóe, cơ thể dập nát, in sâu vào trong đầu hắn. Lại nhìn qua viên Tướng quân trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa kia, nghĩ lại lần tiếp nhận đầu hàng này Hoắc Khứ Bệnh chỉ vỏn vẹn dẫn theo hơn mười thị vệ tùy hành xông thẳng vào trận doanh Hung Nô, tiếp nhận Hỗn Tà Vương đầu hàng, tru sát hơn tám ngàn tàn quân Hưu Chư, từ đầu đến cuối quân Hán không bị thương một binh một tốt.
Đây là một thứ năng lực đáng sợ, mà lại không có chỗ nào có thể lên án. Dù bản thân là Hưu Chư Vương tử, hắn cũng biết rất rõ, bộ lạc Hưu Chư Vương còn bảo toàn được hơn vạn người trước mắt này là phải cảm kích ý niệm nhân từ trong lòng Hoắc Tướng quân. Nếu không thì bộ lạc Hỗn Tà Vương cộng thêm một vạn quân Hán được nghiêm chỉnh huấn luyện có diệt sạch bộ lạc Hưu Chư Vương thì cũng không phải không thể.
“Bất kể là Hung Nô hay là Hán đình, hy sinh vô vị, có thể chết ít một người cũng đã tốt.”
— cậu ta quả là suy nghĩ như vậy, cũng đã làm như thế.
Tiếp nhận đầu hàng xong, còn rất nhiều việc vụn vặt như kiểm kê nhân khẩu, đoạt binh khí các loại cần hoàn thành, cộng thêm phe Hỗn Tà Vương và Hưu Chư Vương không hợp, không thể thu xếp người hai bộ lạc chung một chỗ, tránh nẩy mầm tai vạ vô ích. Cả đêm Hoắc Khứ Bệnh hoạch định ra hai con đường, cũng đã phân chia thủ hạ sẵn sàng.
Chờ thu xếp thỏa đáng mọi chuyện đã tờ mờ sáng, Triệu Phá Nô mệt mỏi duỗi lưng, phàn nàn: “Sao động não còn mệt phờ hơn động thủ thế này.”
Hoắc Khứ Bệnh cười khẽ, căn dặn: “Anh đi gọi Tháp m Hầu, cùng bốn tiểu Vương thủ hạ của hắn, theo ta về Trường An tạ ơn.”
“Ngay lúc này quay về, vội vã vậy sao?” Triệu Phá Nô hơi kinh hãi, “Bên dưới còn ít việc tạp nham, như đám gia súc…”
“Không phải còn có anh ở đây sao, mấy thứ chuyện rối rắm đàn bà ấy anh rành hơn ta mà.”
Hoắc Khứ Bệnh phớt lờ nói.
“Ấy là ngài đang khen tôi đó sao?” Triệu Phá Nô hết muốn nói.
“Nhanh! Báo bọn họ giờ Mão sơ khắc lên thuyền.”
“Rõ.”
Liếc qua đồng hồ nước bằng đồng, đã qua giờ Mão, Triệu Phá Nô khẽ cắn môi, đành vội vã cho người đi, lòng thầm phàn nàn: Cũng đâu thể so với hành quân đánh trận, binh quý ở thần tốc, sao Tướng quân phải tranh thủ dữ vậy, xách đám Hỗn Tà Vương đi luyện như luyện binh sao.
Hoắc Khứ Bệnh chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chỉ chốc lát trên thuyền, đợi thuyền cập đã lập tức xoay người lên ngựa, đưa bọn Tháp m Hầu phóng về Trường An.
Trên đường, chàng bảo với bọn Tháp m Hầu rằng Thánh thượng cực kỳ quan tâm đến lần tiếp nhận đầu hàng này nên muốn sớm đi diện thánh, tránh để Thánh thượng sầu lo. Mà trên thực tế là, tin chiến thắng ngay hôm qua đã sai người tám trăm dặm khẩn cấp phi báo từ sớm, Lưu Triệt đang yên yên ổn ổn trong thành Trường An chờ bọn họ, sầu lo là thế nào.
Bọn Tháp m Hầu không biết quy củ Hán triều, cộng thêm Hoắc Khứ Bệnh là Phiêu Kỵ Tướng quân Hán đình, là trọng thần triều đình, tất nhiên nói gì nghe nấy, không dám dị nghị tí ti.
Phi nhanh cả một đường, chỉ cho ngựa nghỉ ngơi lúc cần, còn chuyện người có cần nghỉ ngơi hay không không nằm trong suy tính của Phiêu Kỵ Tướng quân, rốt cuộc đã về đến Trường An. Dẫn bọn Tháp m Hầu vào cung gặp Thánh thượng, liên tục từ chối ý tốt giữ lại dùng thiện của Thánh thượng xong, Hoắc Khứ Bệnh hấp tấp quay về phủ.
“Tướng, Tướng, Tướng…quân!”
Không ngờ Tướng quân mới đó đã về liền, gia nhân trong phủ ra mở cửa nhìn thấy chàng khá sửng sốt.
Hoắc Khứ Bệnh liếc hắn, lập tức phát hiện một tia bối rối trong đáy mắt, đỉnh mày nhíu lại, hỏi: “Trong phủ có chuyện gì sao?”
“Việc này…” Gia nhân ấp úng, không dám đáp lại.
Quản sự vội ra đón tới, thái dương đẫm mồ hôi, hiển nhiên là đã vén bào một đường chạy tới.
“Tướng quân…”
“Trong phủ xảy ra chuyện gì?” Hoắc Khứ Bệnh nghĩ ngay đến Tử Thanh, không đợi quản sự trả lời đã sải bước đi đến Cầm Uyển, vừa đi vừa nghiêm nghị hỏi bên cạnh, “Thế Cầm Uyển đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô ấy…” Quản sự hít một hơi, thầm khấn Tướng quân muôn vàn lần đừng giận chó đánh mèo ông, “Hôm trước cô ấy đã đi rồi, cùng với gã Tây Vực kia.”
Bỗng dừng bước, Hoắc Khứ Bệnh quay phắt lại tiến sát quản sự, cố hết sức kiềm chế máu huyết đang dâng trong ngực: “Nàng ấy, đi, rồi?”
“Vâng.” Quản sự không dám ngẩng đầu dù chỉ một chút.
“… Nàng có nói vì sao phải đi không?”
“Không nói gì cả.”
“Có để lại thẻ thư không?”
“… Không để lại gì.” Quản sự nín thở đáp.
Bốp! Một tiếng thật mạnh.
Quản sự bị Hoắc Khứ Bệnh tát mạnh một cái ngã lăn ra đất, máu tươi chảy vội từ khóe miệng. Một đám gia nhân núp trong bóng tối đều bị dọa đến không dám thở mạnh.
“Chu Dũng, ông ở bên cạnh ta bao năm nay, ta không động tới một đầu ngón tay ông, cho nên ông cho là, ở trước mặt ta cũng có thể nói dối đúng không?!” Hoắc Khứ Bệnh cả giận nói.
“Ti chức không dám! Ti chức không dám!”
Không màng đến nửa bên mặt cao sưng, Chu Dũng cuống quýt quỳ lên thẳng thớm, dù trong lòng nghi hoặc trùng điệp, nhưng quyết định không đội lá gan đến hỏi Tướng quân làm nào biết hắn nói láo.
“Là ai! Ai sai sử ông nói láo?”
Hoắc Khứ Bệnh biết rõ Chu Dũng là con người cẩn thận chặt chẽ, nếu không ai sai sử tuyệt đối không dám có chỗ lừa gạt mình.
“… Là… Là phu nhân.”
Chu Dũng thầm rầu rĩ, bị kẹp giữa hai mẹ con quả là làm người không dễ.
Hoắc Khứ Bệnh hơi đờ ra: “Mẹ ta!”
Chu Dũng không dám lừa gạt tiếp nửa phần, một năm một mười nói hết: “Là phu nhân mời bọn họ đi, trước khi đi, thật ra Tử Thanh cô nương còn để lại phong thư, nhờ tôi chuyển cho Tướng quân. Nhưng sau đó phu nhân tự lấy thư đi, cũng căn dặn tôi chớ nói cho Tướng quân.”
“Sao mẹ ta lại muốn bắt họ rời đi?”
“Ti chức cũng không biết nguyên nhân, sau khi phu nhân vào Cầm Uyển thì phái ti chức ra ngoài, giữa bọn họ đã nói những gì ti chức thật sự không hề hay biết.”
Chu Dũng vụng trộm giương mắt, nhìn mặt mà nói, cẩn thận lựa lời: “Ti chức nghĩ lại, nói không chừng thích khách đêm qua là đến vì bọn họ, may mà họ đi sớm một ngày, không gặp phải.”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Hoắc Khứ Bệnh càng thêm tái nhợt.
Tuy chàng không nghĩ đám Hung Nô kia dám cả gan làm loạn như vậy, dám xông vào trong phủ giết người, nhưng dù sao trong phủ cũng nhiều người, thích khách cũng không dễ ra tay. Mà hiện giờ, Tử Thanh Oman bị mẹ đuổi ra khỏi phủ, Oman trúng độc mới khỏi thể chất còn yếu, nếu gặp phải người Hung Nô thì bọn họ trốn như thế nào?!
Mục tiêu người Hung Nô là Oman, không phải là Tử Thanh, chàng biết.
Nhưng với Oman, Tử Thanh sẽ bỏ cả mạng để bảo vệ, chàng cũng biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]