(*) theo mình hiểu như tình cảm yêu thương khắc cốt. Tên chương thấy mùi ngọt rồi.
Hoắc Khứ Bệnh lệnh Phương Kỳ dẫn quân về trước phục mệnh, còn mình đưa Tử Thanh, cùng Lý Cảm về huyện Tiêu Dương.
Trên đường đi, Tử Thanh được chàng phủ kín trong áo choàng, dựa sát vào người. Sợ vết thương chân của cô bị dằn xóc dữ dội mà bị đau, chàng cố sức cưỡi ngựa thật chậm, chậm đến Huyền mã cực kì mất kiên nhẫn.
Dù sao cũng là ngồi trên lưng ngựa, chậm mấy cũng vẫn lên lên xuống xuống, Tử Thanh từ đầu đến cuối không rên một tiếng, chỉ là khi đau cô căng cứng người mới lộ ra là cô đang chịu đựng. Hoắc Khứ Bệnh có thể cảm nhận được rõ mỗi một lần cơ thể cô căng cứng, như liên tiếp truyền đến một bộ phận nào đó sâu trong thân thể chàng, cho dù là cơn đau yếu ớt nhất cũng làm chàng đau lòng lây.
Lý Cảm lẳng lặng đi một bên, cũng kéo cương đi từ từ. Do được áo choàng Hoắc Khứ Bệnh phủ lấy, anh ta không nhìn thấy khuôn mặt của Tử Thanh, lại nhìn rõ cô ấy đang cuộn trong lòng Tướng quân…
Một người quật cường như A Nguyên hiếm khi có thể nhìn thấy cô ỷ lại dựa vào ai đó như vậy.
Có lẽ là vì bị thương thôi? Lý Cảm lừa mình dối người nghĩ, nhưng ngay lập tức bị chính mình phủ định, từ lúc A Nguyên bị thương đến nay, ở trước mặt anh ta và Oman nào có từng biểu lộ một tí ỷ lại.
Hoắc Khứ Bệnh im lặng cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936295/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.