Tia sáng từ cánh cửa chàng đẩy ra nghiêng nghiêng rơi vào phòng, im ắng lặng lẽ, thoảng như có tiếng đàn đang chảy. Tử Thanh vẫn ngồi trên giường, búi tóc trên đầu vừa được tháo, tóc xanh đua nhau đổ xuống.
Vốn nên như thế, nàng ấy vốn dĩ nên mang dáng vẻ ấy…
Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô, cho dù trước đó chưa từng thấy cô ăn mặc như con gái, nhưng chớp mắt nhìn thấy cô, chàng không hề có cảm giác đột ngột chút nào.
Màu xanh nhạt như thủy mặc bao lấy cô, vẫn là hàng mày thanh tú nhìn ngoan ngoãn hiền lành ấy, chôn sâu lấp ló đâu đó là mấy phần rất kiên trì bên trong, đúng vậy, nàng vẫn luôn là như thế này, sao mình không phát hiện được chứ? Hoắc Khứ Bệnh cười tự giễu, thấy cô định búi lại tóc, bèn đi qua giữ lại tay cô.
“Đừng buộc mãi, em thả tóc rất đẹp.” Chàng dùng ngón tay chải sợi tóc, nói, “Ta giúp em chải một búi tóc rũ (trụy kế) nhé?”
Tử Thanh khá biết nghe lời nhẹ gật đầu, kinh ngạc hỏi: “Tướng quân cũng biết ạ?”
“Lúc nhỏ khi gặp rắc rối chọc mẹ giận, bà giận đến mức không cho phép ta ra ngoài.” Hoắc Khứ Bệnh nhoẻn nụ cười nghịch ngợm, “Muốn làm cho bà vui, ta mới dậy thật sớm, đứng ngoài cửa bà chờ, nghe thấy bà đã dậy, bèn cụp mi cụp mắt bưng chậu rửa khăn mặt vào, rồi quấn lấy chải đầu cho bà. Nếu bà cho phép, sẽ quá nửa là hết giận, ngày hôm đó ta lại có thể ra ngoài đi chơi…”
Tưởng tượng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936290/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.