Năm Nguyên Thú thứ bốn, đầu hạ.
Phiêu Kỵ Tướng quân Hoắc Khứ Bệnh nhận được thánh lệnh, muốn chàng dẫn năm vạn tinh kỵ xuất phát từ Định Tương tấn công Hung Nô; còn Đại Tướng quân Vệ Thanh dẫn Tiền Tướng quân Lý Quảng, Tả Tướng quân Công Tôn Hạ, Hữu Tướng Quân Triệu Thực kỳ, Trung Tướng quân Công Tôn Ngao, Hậu tướng quân Tào Tương, chỉ huy năm vạn kỵ binh ra Đại Quận.
“Em cũng đi!”
“Không được?”
“Vì sao không được? Em là Ti Luật Trung Lang Tướng, vì sao không thể theo đại quân xuất chinh?”
“Ta là Tướng quân, ta nói không được là không được!”
“Chàng đây là… làm việc thiên tư!”
“Đừng quên, em có thể đợi ở đây, cũng là vì làm việc thiên tư.”
“Chàng…” Tử Thanh thở phì phò nhìn chàng chằm chằm.
Hoắc Khứ Bệnh cúi đầu, tiếp tục xem sa bàn trước mặt mình, hoàn toàn xem như cô không có mặt.
Ngày mai chàng sẽ dẫn đại quân ra Định Tương, thế mà cho đến giờ Tử Thanh cũng không có nhận được quân lệnh, hối hối hả hả tới tìm chàng mới biết, Tướng quân vốn không dự định để cô đi.
Ngồi xổm xuống bên cạnh chàng, Tử Thanh cố sức ôm lấy đầu chàng, muốn nhìn rõ ánh mắt chàng.
“Chàng không cho em xuất chinh, vậy sao lại để em vào trong doanh?”
Chàng nghiêng đầu, như cười như không lườm cô, hỏi: “Em tới đây, mỗi ngày đều có thể thấy ta, không tốt sao?”
“Tốt thì tốt, nhưng tới lúc xuất chinh lại bỏ rơi em, thế thì không tốt.”
“Vết thương cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936248/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.