Trong đêm tối vốn dĩ tính không ra nhân số quân Hán, lại thêm nghe thấy cái tên Thương Lang, ý chí chiến đấu nhánh quân Hung Nô này lập tức giảm mạnh. Lại nghe được kẻ đầu hàng không giết, rất nhiều người Hung Nô đưa theo gia đình dứt khoát vứt bỏ binh khí, để chứng tỏ mình không hề có phản kháng.
Hoắc Khứ Bệnh cưỡi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống dùng roi ngựa tùy ý chỉ một người Hung Nô ăn vận xem như lộng lẫy, hất hàm ra hiệu Phục Lục Chi tra hỏi.
Phục Lục Chi xem xét người kia, lập tức vui mừng: “Không phải đây là Hàn Tướng quân sao… Khởi bẩm Tướng quân, người này tên là Hàn Lập, luôn đi theo bên cạnh quốc tướng Tả Hiền Vương, gã đã ở đây, như vậy quá nửa quốc tướng cũng ở nơi này.”
Quốc tướng bộ lạc Tả Hiền Vương!
“Anh hỏi hắn, nhánh Hung Nô đi theo hướng phía Tây kia có phải là để dẫn dụ quân Hán?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi.
Phục Lục Chi theo lời tra hỏi, sau khi nghe xong Hàn Lập trả lời, nhìn Hoắc Khứ Bệnh nhẹ gật: “Vâng.”
“Đường kia có bao nhiêu người?”
“Gã nói chỉ có hơn ngàn người, song mỗi một người đều là tử sĩ.”
“Tử sĩ?!” Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày thật sâu, “Nói như vậy, nhánh đi đường kia đã dự định cùng quân Hán tử chiến đến cùng? Đã bố ráp mai phục?”
Phục Lục Chi hỏi Hàn Lập, nghe xong câu trả lời, hơi trầm mặt, bẩm Hoắc Khứ Bệnh: “Hắn nói gã đi đường kia ngựa là Bỉ Xa Kỳ, người này ta biết, vô cùng hung hãn.”
Cùng lúc đó, bên phía Lý Cảm, theo lệnh anh ta, binh Hán chụp vải lên vũ tiễn, tưới dầu, châm lửa bắn vào trong rừng cây.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
Thoáng chốc trong rừng ánh lửa lốm đốm, có gió hỗ trợ, ngọn lửa nhanh chóng men bám lấy cỏ khô trong rừng bốc cháy, sáng rực như ban ngày, chiếu đám Hung Nô bên trong không chỗ che thân.
Lần này đã thấy rõ ràng, nhân số đám Hung Nô đại khái hơn ngàn, cũng không phải là chủ lực Hung Nô, lại ngang ngửa thế lực với Kiến Uy Doanh. Vũ tiễn quân Hán cùng phát, đồng thời người Hung Nô bị trận hỏa tiễn tập kich, thấy rốt cuộc không còn thuận lợi hơn so với quân Hán nên không nấp trong cánh rừng nữa mà xông ra chỗ quân Hán!
Phía trước khu vực này, vừa là dây cản ngựa, vừa là chông sắt, ngựa đi nửa bước cũng khó, hai bên hầu như đều xuống ngựa đi bộ tác chiến, có điều xuống ngựa rồi bước tới cũng gặp khó khăn liên tục, vừa phải đối phó quân địch, vừa phải lưu ý dưới chân, trận vật lộn giáp lá cà này thật hỗn loạn dị thường. Ngoài quân Hán, số Hung Nô bị chông sắt ghim trúng cũng không phải số ít, đau đến chửi đổng.
Tử Thanh chân đi khập khiễng giết hai tên Hung Nô, vừa dùng trường sát chống người đứng dậy thì bị gã Hung Nô đối diện xông tới đụng ngã, ngã mạnh xuống đất…
Mắt thấy gã Hung Nô chụp mã đao chặt xuống, cô dùng trường sát cản mã đao, đạp chân đá ra. Không đề phòng bị chông sắt kia đâm vào chân, đau đến tứa mồ hôi lạnh. Gã Hung Nô bị cô đá lùi lại mấy bước, thình lình bị Lý Cảm từ phía sau chém một đao, mới ngã ra đất.
Vạt rừng bấy giờ bị cháy đến ánh lửa ngút trời, chiếu đỏ nửa bầu trời trong đêm tối, xa xa Cao Bất Thức nhìn thấy, lập tức lệnh chạy hết tốc độ tiến về phía trước, chưa tới một chốc đã tìm đến, thấy nhánh quân Lý Cảm lâm vào khổ chiến, cao giọng gầm thét quơ binh khí đến giúp.
Phía sau là lửa lớn rừng rực, đằng trước là viện binh quân Hán đã tới, bọn Hung Nô trở thành thú bị nhốt vào đường cùng đánh cược một lần, đánh đến không muốn sống, một gã vạm vỡ trong đó hai tay cầm mã đao nom rất nổi bật, chém dưa thái rau chặt chém mấy sĩ tốt Hán liên tiếp. Lý Cảm giận không thể kiềm chế, không thể tiếp cận ngay tích tắc, bèn từ khoảng cách hai trượng phóng trường kích cực mạnh bay qua, đâm chính giữa đùi phải gã vạm vỡ.
Vạm vỡ kia bị đau, nhưng còn rất dũng mãnh, như đúc bằng đồng như làm bằng sắt, không hề suy yếu, mã đao rời khỏi tay, từ không trung vạch ra một vòng cung sáng như tuyết vọt thẳng chém tới ngay cổ Lý Cảm!
Lý Cảm rút kiếm đánh bay mã đao, sức lực gã vạm vỡ kia vô cùng lớn, mã đao chấn động làm hổ khẩu anh ta mơ hồ đau đớn.
Dường như cũng biết anh ta chính là thống lĩnh nhánh quân Hán này, ngay lúc toàn quân sắp bị diệt gã vạm vỡ Hung Nô hiển nhiên quyết ý muốn kéo thêm càng nhiều đệm lưng, dĩ nhiên chức quan càng lớn càng tốt, một đường chém giết xông tới Lý Cảm, chông sắt trên đất như gãi ngứa cho gã.
Bội kiếm của nhà Hán và mã đao Hung Nô va vào nhau thật mạnh, tóe ra một dải tia lửa.
Có vẻ như không ngờ Lý Cảm có sức lực lớn đến mức có thể chịu nổi, gã vạm vỡ Hung Nô tăng thêm sức lên mã đao, áp người tới, bọt máu tung tóe đầy mặt Lý Cảm.
Hai người ép nhau rất gần, Lý Cảm đạp một cước ngay vào vết thương trên đùi vạm vỡ. Vạm vỡ đau đớn không chịu được khuỵu một chân xuống.
Lý Cảm thừa thắng xông lên, huơ kiếm chém xuống, trực tiếp chém bay đầu vạm vỡ, còn mình lảo đảo ngã ra sau mấy bước.
Chủ tướng Hung Nô vừa chết, đám còn lại tuy vẫn còn ngoan cố chống lại nhưng ý chí chiến đấu đã mất sạch, chẳng bao lâu đã bị quân Hán giết hết.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Tử Thanh khập khiễng bước ra vùng rải chông sắt, ngồi dưới đất nghỉ ngơi, hồi lâu nhớ đến Tuyết điểm điêu, không biết nó còn mạnh giỏi không, bèn huýt gió. Một lúc sau, không biết từ đâu Tuyết điểm điêu lộc cộc chạy tới, cúi đầu thân thiết ủi Tử Thanh.
Thấy nó không tổn thương một cọng lông, cô không kiềm được tán thưởng vận may của nó, bản thân mình thì bị chông sắt đâm vào lòng bàn chân, trên người còn có mấy chỗ bị thương, cũng may đều không nghiêm trọng.
“sao các người lại tới đây?” Lý Cảm kinh ngạc hỏi Cao Bất Thức.
Cao Bất Thức cười nói: “Tướng quân lệnh cho ta theo sau các cậu, chỉ cách hai dặm, nếu xảy ra vấn đề tiếp ứng kịp thời.”
Lý Cảm cúi đầu cười, biết Hoắc Khứ Bệnh cuối cùng vẫn không yên tâm an nguy Tử Thanh.
Mười mấy sĩ tốt phụng lệnh Cao Bất Thức quét dọn chiến trường, nhặt từng cây chông sắt trên đất, ròng rã góp nhặt mười mấy túi chông sắt lớn. Cao Bất Thức nhìn thấy đầu gã vạm vỡ Hung Nô kia, ngẩn người, nói: “Là Bỉ Xa Kỳ đây mà!”
“Hắn là ai?!” Lý Cảm chưa từng nghe qua người này.
“Là một tiểu Vương Hung Nô, dũng mãnh cực kì, Lý Giáo Úy chém chết tên này có thể nói đã lập đại công rồi!” Cao Bất Thức vỗ bải vai Lý Cảm, cười ha hả.
Vì đều là cận chiến nên trên người anh ta đã có vài vết thương nhẹ, chịu cái vỗ vai của Cao Bất Thức, Lý Cảm nén đau cố cười. Chỉ lo là tay tiểu Vương Hung Nô không chỉ mang theo số người này đến, bèn triệu Khúc trưởng bên dưới gấp rút triệu tập hai mươi người, dò thám kiểm tra xung quanh.
Lại qua chừng nửa canh giờ, thấy xung quanh tìm không ra tung tích Hung Nô, Lý Cảm Cao Bất Thức bèn rút quân về đuổi theo đại quân.
Đi trên đường, đụng phải Hoắc Khứ Bệnh tự mình dẫn nhánh Bá Nhan chạy tới đây.
“Tướng quân!”
Nhìn thấy toán Lý Cảm, Hoắc Khứ Bệnh ghìm chặt ngựa, quét mắt khẩn trương rà khắp, rốt cuộc cũng tìm được Tử Thanh trên lưng Tuyết điểm điêu mới ngầm thở phào, song ngoài mặt vẫn không lộ vẻ.
Lý Cảm không biết nguyên do tại sao Hoắc Khứ Bệnh chạy tới, bước lên bẩm báo tình hình: “Qua kiểm kê nhân số, lần này quân Hung Nô tập kích tổng cộng hơn một ngàn hai trăm người, tuy có bố trí mai phục nhưng cũng không phải là chủ lực Hung Nô, mà giống như đang yểm hộ gì đó nên đây chặn đánh quân Hán.”
Hoắc Khứ Bệnh nhẹ gật đầu: “Bọn chúng là yểm trợ cho toán quốc tướng bộ lạc Tả Hiền Vương.” Chàng cũng không giải thích tại sao mình chạy đến, quay đầu ngựa chạy về lại.
Từ đêm xuất phát đến giờ, quân Hán đã bôn ba quãng đường dài xấp xỉ bốn ngày, thời gian dùng cho nghỉ ngơi có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần này bắt được quốc tướng bộ lạc Tả Hiền Vương, đám Đương Hộ, Đô Úy, có thể nói thu hoạch trận chiến tương đối khá. Hoắc Khứ Bệnh hạ lệnh quân Hán hạ trại nghỉ ngơi tại chỗ, nghỉ ngơi một đêm thật tốt trước đã.
Nhìn thấy Tử Thanh sau khi xuống ngựa khập khiễng, Hoắc Khứ Bệnh vừa đau lòng vừa nổi sùng, hung dữ trừng cô một phát, bảo: “Theo ta vào trong lều.”
“Tướng quân, tôi còn việc quân trên người, chuyện này…”
Tử Thanh biết chắc vừa vào tới là sẽ bị chửi một trận sấp mặt, vội thoái thác.
“Muốn ta tự ra tay à?!”
Sắc mặt Hoắc Khứ Bệnh đã rất khó coi, cho thấy kiên nhẫn của chàng có hạn.
Tử Thanh đành cun cút theo chàng đi vào trong lều.
Mới vừa vào trướng, Hoắc Khứ Bệnh đã ra lệnh cô cởi giày, vừa lấy thuốc trị thương vừa nhẹ trách: “Còn nói toàn đầu toàn chân trở về gì, giờ cái chân này là bị làm sao?”
“Thì là… bị chông đâm thôi… Đâu phải việc lớn gì…”
Tử Thanh rụt chân không cho chàng xem, nhưng vẫn bị Hoắc Khứ Bệnh kéo qua.
Mặt Hoắc Khứ Bệnh lạnh te, “Ta đã ngó qua mớ chông sắt kia rồi, rất nhiều cây hoen gỉ, em lại còn không có gì không đáng lo!”
“Vừa nãy đã băng bó rồi.” Thấy chàng định mở băng vải, Tử Thanh vội nói, lại nhấn mạnh bổ sung, “Vết thương cũng đã được rửa sạch sẽ hết rồi, chính tay em làm, cực kỳ ổn thỏa.”
Còn chưa dứt lời, vừa nghe là chính tay cô làm, trái lại Hoắc Khứ Bệnh càng thêm không yên tâm, kiên quyết bôi thuốc băng bó lại cho cô lần nữa.
“Có phải sẽ tiếp tục đuổi theo ra phương Bắc không ạ?” Tử Thanh hỏi.
“Ừm.” Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, cố hết sức không động chạm đến vết thương, cẩn thận mang lại giày Tướng giúp cô, rồi mới đứng dậy, “Trước mắt chúng ta đã xâm nhập vào trong lòng địch, tuy vẫn còn chưa tìm được chủ lực Hung Nô, nhưng đừng nói là bẩm báo Thánh thượng, ngay cả muốn liên hệ với đoàn quân của Cậu cũng phải mất mấy ngày, cơ hội chiến đấu không được trì hoãn, chỉ có thể tiếp tục đuổi đánh tới!”
Tử Thanh khẽ nhăn mày, hỏi: “Chàng có thể xác định chúng ta là đang truy đuổi chủ lực Hung Nô?”
“Không thể! Nhưng mà phân lượng nhất định không thể nhẹ.”
Hoắc Khứ Bệnh lấy tay cởi dây da buộc giáp trên người cô, Tử Thanh giật mình.
“sao ạ?”
“Gỡ giáp cởi y phục!”
Tử Thanh giật nảy người, lắc đầu như đánh trống chầu, “Không được, nơi này không được!”
Hoắc Khứ Bệnh nhíu chặt mày, ác ôn nói: “Chớ suy nghĩ lung tung, trên người em bị thương mấy chỗ, em dám không bôi thuốc thử xem?!”
“Đều là vết thương ngoài da! Không có gì đáng ngại.”
Thật hết biết, nhìn dáng vẻ thế này của cô, Hoắc Khứ Bệnh liền nhớ lại cái lần cô nhổ nước bọt lên mu bàn tay để trị thương, mày càng nhíu chặt, “Nhanh lên, mau thu xếp cho xong, ta còn có thể nhắm mắt một lát.”
Biết mấy ngày liền Tướng quân bôn ba trên lưng ngựa, trong lúc tướng sĩ khác được nghỉ ngơi, chàng còn phải nghe tiếu báo, tìm cách, thời gian thật sự nghỉ ngơi ít càng thêm ít. Tử Thanh lập tức ngoan ngoãn nghe lời, tự cởi giáp, mặc cho chàng thoa thuốc lên vết thương.
Đợi đâu đấy xong xuôi, cô mặc lại giáp, khuyên nhủ: “Chàng mau đi nghỉ đi.”
“Ta đi tuần doanh đã, em cứ nằm đây một lát đi.”
Dứt lời, Hoắc Khứ Bệnh dặn dò xong đã vội vàng xốc mành lều ra ngoài.
Mấy ngày qua Tử Thanh thật sự cực kỳ rất dễ mệt mỏi, ban đầu chỉ muốn nằm trên tháp nghỉ một giây lát, không ngờ bất giác ngủ say. Đợi Hoắc Khứ Bệnh tuần doanh về, thấy cô ngủ đầy mệt mỏi, khẽ thở dài, không muốn kinh động tới cô, chỉ đắp cho cô một lớp chăn mỏng, sau đó chính mình cũng để áo nằm ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]