“Tướng quân, cái này từ chỗ một người thương lái thường buôn bán tơ lụa với Tây Vực đưa tới, nói là nhận người nhờ vả, lời chúc của cố nhân, nhất định phải giao cho phu nhân.” Quản sự trình hộp gỗ lên cho Hoắc Khứ Bệnh.
“Có thẻ thư không?”
“Cũng không có thư, chỉ bảo phu nhân thấy sẽ biết.”
Hoắc Khứ Bệnh nhận hộp gỗ, mở ra, bên trong chỉ có một cành liễu đỏ đã khô dùng dây lụa buộc kỹ, còn lại không còn gì khác.
Hoắc Khứ Bệnh nhận ra cành liễu đỏ này đúng là từ phía Lâu Lan, đoán ắt là Oman đưa tới, chỉ là không biết ngàn dặm xa xôi cậu ta sai người đưa một hộp liễu đỏ dùng để làm gì.
Cầm vào phòng trong, vừa mới bước vào hai bước, đã thấy Tử Thanh vội vàng ra dấu im lặng với mình, Thiện Nhi nằm trong lòng cô dường như vừa mới ngủ.
Hoắc Khứ Bệnh tiến không được lùi cũng không xong, đành đứng im tại chỗ, ngoắc Tử Thanh ra hiệu cô ra nói chuyện.
Tử Thanh cẩn thận từng tí một buông Thiện Nhi, tỉ mỉ dùng tấm đệm bằng lụa dày mềm chèn hai bên, làm cậu bé vẫn cảm thấy mình còn được ôm… Sau đó, cô mới rón rén, cẩn thận thừng bước theo sát Hoắc Khứ Bệnh ra ngoài, trước khi mở miệng nói chuyện còn nhẹ nhàng đóng lại cửa, lắng nghe không có động tĩnh nào khác thường bên trong mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy mắt Tử Thanh muốn phát xanh, Hoắc Khứ Bệnh đau lòng nói: “Em chăm con thức cả ngày lẫn đêm thế này mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936232/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.