Đợi Hoắc Khứ Bệnh trở về, Tử Thanh mới hỏi chàng việc này, Hoắc Khứ Bệnh cũng không rõ về chuyện của Zahim lắm, chỉ biết hiện Jindi đang ở trong một ngôi nhà không lớn lắm ở phía Tây thành Trường An, cách Hoắc phủ không xa.
Hôm ấy trời trong, Tử Thanh muốn đi thăm Zahim xem sao, do không biết bé con nàng ấy giờ đã cao lớn chừng nào, không tiện may sẵn đồ, bèn nhờ quản sự mua giúp mình vài thớt vải tinh mịn mềm mại chất lên xe ngựa, tìm nhà Jindi.
Sau tiếng gõ cửa, có gia nhân ra mở.
Tử Thanh nói rõ ý đồ đến thăm, gia nhân còn chưa kịp rời đi thông báo, đã thấy Zahim từ nội đường chạy ra, chào đón cô.
So với lần gặp trước, hai má Zahim đã mượt mà hơn nhiều, mặt đầy tươi cười, cũng không khách sáo với Tử Thanh mà thân thiết kéo tay cô đi vào trong.
“Cậu nhỏ đâu?” Tử Thanh cười hỏi.
“Jindi đã mời một tiên sinh đến dạy nó, đang học ở ngay sương phòng phía sau.” Zahim bất đắc dĩ cười nói, “Jindi cực khắc nghiệt với nó, còn nói Nho gia gì đó, kinh khủng chết đi được, suốt ngày tụng rồi đọc. Ta cũng không hiểu, nhưng ngày nào về nhà cũng phải kiểm tra, đọc sai ăn phạt, biện hộ gì cũng không cho.”
Tử Thanh bảo gia nhân dỡ vải vào trong, “Vốn tính mua y phục tặng thằng bé, nhưng lại không biết hiện nó cao đến chừng nào, sợ mua không đúng, nên mới mua vải, để cô may cho bé mấy bộ y phục.”
Tính Zahim xởi lởi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936231/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.