Phương Tốn đến là vì muốn thăm La Khởi. Vị hôn thê bị người khác mang đi ngay tại hì đường, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, mình cũng khôngthể không ra mặt.
“Khởi nhi…”
“Phương Tốn?”
Nhịtỷ phu tiến vào trong bắt mạch, La Khởi bị La Chẩn cứng rắn đẩy ra khỏiphòng bệnh để hít thở, hai mắt mê man vô hồn khi nhìn thấy thiếu niêntuấn tú kia thì như người chết đuối vớ được một cọng rơm, đưa bàn taynhỏ bé nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, hỏi bằng giọng khẩn trương, “Hắnsẽ không việc gì chứ? Hắn không có việc gì, đúng không? Đúng không?”
“Đúng.” Phương Tốn đỡ lấy thân thể yếu ớt như không thể chạm vào bởi sợ gãy của nàng, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói, “Hắn không có việc gì.”
“Hắn như vậy là bởi vì ta sao? Bởi vì ta, hắn mới…”
“Tạo hóa trêu ngươi.”
“Không, không, không phải! Vì ta, cũng bởi vì ta, nếu… nếu hắn không có quen biết ta…”
Phương Tốn nghe đôi môi tái nhợt của nàng thốt lên mấy từ này, mắt càng thêmảm đạm, “Nhưng hắn đã quen biết nàng, hơn nữa, thật sự là chưa từng hốihận. Khởi nhi, nàng cũng đừng hối hận.”
“Nhưng mà…”
“Nàng không nên phủ định rằng các người đã từng có thời gian rất vui vẻ, hơnnữa, phải cố gắng khi hắn vẫn còn đang sống sót.” Phương Tốn nhẹ nhàngôm thân thể run rẩy sợ sệt của nàng vào lòng, “Bình tĩnh lại đi, Khởinhi, nếu nàng muốn Nhị Hoàng tử bình an vượt qua, đầu tiên là nàng phảibình tĩnh.”
“Phương Tốn, ta…”
“Những chuyện khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tuong-cong/2096526/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.