Ngày nào đó, đưa mắt nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia rời xa, bị tự tônngăn cản mà không hề đưa ra một hành động gì, cũng đang âm thầm cảnh báo chính mình: đối với một nữ tử có thể rời đi mà không quay đầu lại ngaytrước mắt mình thì không nên lưu luyến níu kéo làm gì. Một khi đã muốnđi, thì giữ không được nữa rồi.
Nghĩ đến là phóng khoáng, nhưng tim lại không thong dong như vậy nổi.
Mỗi một ngày, phải nhìn hai chân mình mà khinh bỉ hơn một ngàn lần, phỉ nhổ trên vạn lần, mới có thể trông nom không để chúng nó hướng tới nơi cótiểu nữ tử kia mà bước đi.
Nhưng trông coi được hai cái chân chúng nó, lại không quản được một trái tim không chịu an phận nằm im.
Trí óc của hắn khuyên hắn không thể thỏa hiệp, nhưng nó vẫn đang nhảy nhótkêu gào ầm ỹ trong ngực, nếu hắn mà không lo rằng một người không có tim thì không thể sống được thì chắc là hắn đã lập tức lôi nó ra bóp bẹp,xem nó còn có thể ép buộc một chủ tử anh tuấn vĩ đại như hắn bao lâu?
Không thể moi tim ra mà trút giận, cũng không có cách nào lệnh cho nó yêntĩnh an ổn, thì đành phải làm nhiều chuyện để dời đi sự chú ý của tráitim mình.
Lý luận của Tấn Vương thúc là có thể tìm niềm vui khác để bổ khuyết cho việc trái tim lại đột nhiên trống rỗng thế này, nhưngkhi nâng chén rượu, đưa mắt nhìn những oanh oanh yến yến mập ốm khácnhau trên người sặc mùi phấn son
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tuong-cong/2096510/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.