Ôn dịch lan tới, tai họa lớn sắp xảy ra, những con người hồn nhiên kiakhông biết còn có thể sống yên ổn qua ngày như trước đây nữa hay không,nhưng liệu có bao nhiêu người sẽ giác ngộ đây? Đó là may mắn hay khôngmay mắn?
Ai cũng không biết ôn dịch lần này mạnh yếu ra sao,không biết sẽ có bao nhiêu người vì nó mà phải chịu khổ, bởi vì họ không biết liệu mình có năng lực bảo vệ thân nhân, người yêu… hay không. Lúcnày, thật có nhiều chuyện cần làm. Nhưng cũng có nhiều chuyện không thểlàm. La Chẩn từ lúc sinh ra đến giờ, mới biết cái gì gọi là lo âu, cáigì gọi là thúc thủ vô sách. (bó tay)
“Phạm Dĩnh, ngươi đến BáchThảo Viên của Lương gia, theo như ghi chú trên danh sách này, mang những thảo dược đó đến đây.” Trong mọi người, La Chẩn chỉ có thể nói nhữngchuyện có liên quan đến ôn dịch với duy nhất Phạm Dĩnh. Cũng không phảilà nàng không tin người nhà của mình, mà là chuyện này rất quái dị,người thường không thế tiếp nhận.
“Ân công nương tử, hành độngtặng thuốc phòng ngừa trước khi dịch bệnh xảy ra cũng không thật thỏađáng lắm. Chưa nói đến chuyện người qua đường không việc gì, không bệnhtật liệu có chịu nhận thuốc uống ngừa hay không. Chỉ riêng chuyện mộtkhi ôn dịch tới thật thì chắc chắn còn liên lụy đến La gia. Thử nghĩ, La gia sao có thể biết trước được? Tất nhiên sẽ dẫn đến việc người bênngoài suy luận phỏng đoán lung tung.”
“Sao ta lại không biếtchuyện đó chứ? Nếu có phương pháp xử lí thỏa đáng hơn tất nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tuong-cong/2096476/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.