“Chẩn nhi, vẫn là câu nói kia, bất kể là có treo biển Lương gia haykhông, đều là kinh doanh của nhà mình, có thể giúp nên giúp thôi.” Lương Đức nói.
Kể từ khi con dâu thuận lợi đưa hàng vào cung, bắt đầu từ mười mấy ngày trước đúng hạn năm năm giao ước kinh doanh với hoàngthượng, Lương gia Nhị lão liền đem Lương gia trong ngoài toàn quyền giao cho La Chẩn làm chủ. Trừ những việc vụn vặt trong nhà là Vương Vân giúp đỡ trông nom, việc lớn nhỏ bên ngoài đã ít hỏi tới.
“Cha, người làm ăn cần chính là hòa khí sanh tài, ít lời nhưng giữ gìn tình nghĩa,ngài đã dặn dò con, con đương nhiên sẽ làm theo. Chẳng qua là, cứu đượcmột lần, nhưng không có nghĩa sẽ cứu được cả đời, thẩm thẩm sở dĩ phảiliên tiếp hao tổn, đó cũng là do phương thức kinh doanh của thẩm ấy.
Nếu chúng ta ra mặt giải quyết, như muối đổ vào biển khơi, không khác mổ gà lấy trứng, ban đầu sẽ tạm yên, nhưng rắc rối lâu dài nhất định sẽ cứliên tiếp xảy ra. Nếu lần này con cầm bạc thay thẩm thẩm trả nợ, tươngđương với dung túng thẩm thẩm gây chuyện tiếp.
Từ góc độ củachúng ta nhìn lại đó chỉ là tăng giảm danh tiếng trong kinh doanh, nhưng những nơi sử dụng các loại dược liệu đó, sẽ có liên quan đến mạngngười. Cha, mẹ vốn là người có lòng lương thiện, có thể dễ dàng bỏ quacho việc liên quan đến mạng người sao ạ?”
Lương gia nhị lão ngẩn ra, Vương Vân than thở, “Chẩn nhi có biện pháp gì không?”
“Biện pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tuong-cong/2096472/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.