“Cha, mẹ, xin nghe chẩn Nhi nói, Chẩn Nhi không hề giam giữ Chi Tri cùng Chi Nguyện. Hành vi của bọn họ mặc dù đáng ghét, nhưng, bởi vì trờixanh bảo hộ Bảo Nhi, để cho hắn bình an ra đời, Chẩn Nhi rất vui, ChiTâm cũng đừng so đo nữa.” – La chẩn dựa vào giường, thân khoác áo lôngcừu, đầu choàng khăn che kín, tay cầm bình ủ ấm, chậm rãi nói. “Ngươi lại dám nói ngươi không giam, ngươi không bắt, vậy Chi Tri…” bị VươngVân liếc mắt dò hỏi, Ngụy Thiền tuy là không cam tâm, nhưng đang ở thếyếu, nên đành nhỏ giọng nói, “…Chi Tri cùng chi Nguyện không thấy đâu,hai đứa nhỏ đi nơi nào?” La Chẩn cười một tiếng, “Thẩm thẩm vì sao khẳng định là cháu bắt bọn họ?” “Ngươi cho rằng hai đứa nó hại ngươi sinh non!” “Chẳng lẽ không đúng sao?” “Không phải!” Lần này, Ngụy Thiền đã sớm có chuẩn bị, liền nói, “Tiểu hài tửbướng bỉnh, gây sự cãi nhau, vốn là chuyện thường, mắc bẫy của ngươi làngoài ý muốn, hai đứa nó vẫn còn trẻ con, nên không biết thân thể củangươi không thể đụng vào. Mặc dù chúng nó hành động lỗ mãng như thế rấtđáng trách, nhưng ngươi cố ý vu oan cho hai đứa con nít chúng nó nhưvậy, nhất định không thể!” “Nhưng, cháu dâu lúc bị đẩy ngã, thần trí rất tỉnh táo, mấy lời hai đứa nói cháu đều nghe rõ, chuyện cũng mới xảy ra, vẫn còn nhớ rõ, thẩm có cần cháu dâu thuật lại một lần haykhông?” Ngụy Thiền lanh nhạt nói: “Lời ngươi nói, tất nhiên bấtlợi đối với con ta, giờ ngươi dù có nói lại, ai dám chắc những lời đókhông phải do ngươi bịa ra?” “Chính là bọn họ cố ý hại nương tử, bọn họ nghe lời thẩm thẩm, cố ý đụng vào người nương tử!” Chi Tâm đứnglên, vẻ mặt hắn mọi người chưa từng thấy trước đây, đầy giận giữ nhưngvẫn vô cùng anh tuấn, “Thẩm thẩm, lần sau thẩm còn dám hại nương tử, chi Tâm sẽ giam cả thẩm cùng một chỗ với bọn họ!” “Ngươi….” “Chi Tâm?” / “Tướng công?” / “Đại ca?” Mấy tiếng kêu lên, cùng lúc phát ra từ miệng nhiều người. La Chẩn ngắm tướng công nhà mình, “Chàng nói là chàng bắt Chi Tri cùng Chi Nguyện?” Nàng cho là nha đầu của mình vì tức giận quá mới âm thầm độngtay chân nhưng…. Như thế nào là hắn? Có điều nàng hiểu, nếu hắn nói làhắn thì chắc chắn là hắn. “Ừ, là Chi Tâm bắt bọn họ!” Chi Tâmgật đầu, hai tay vò đầu nghĩ: tiếp theo, nên làm cái gì đây? Đúng, PhạmPhạm nói… “Phạm Phạm, ngày đó hai người bọn họ nói gì, ngươi nhắc lạiđi!” Phạm Trình sờ sờ lỗ mũi, há mồm: “Chi Tri, ngươi đừng chạy! Đuổi theo ta, theo đuổi ta! …… Các ngươi… Lại dám…… Ta…… Chúng ta…… Ngươi…. Mẹ của chúng ta…… Chi Nguyện, chúng ta có phải đẩy nàng ta nữa không?! Ngươi đẩy đi! Ngươi đẩy đi! …… Ta xem các ngươi ai dám! Ngươi đi! Ngươi đi! Ngươi đẩy đi, nếu không về nhà mẹ sẽ mắng chúng ta vô dụng, chờ lâu như vậy, thật vất vả mới thấy nàng ta đi một mình……. A? …….” Người đang mở miệng nói là Phạm Trình, nhưng qua lời hắn nói, qua vẻ mặt củahắn, mọi người không khó nhìn ra tình hình lúc đó thế nào, là ai nói gì. Giống như mang khung cảnh lúc đó chiếu lại cho mọi người xem, rõ mồnmột trước mắt. Lương Chi Hành trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt, nếu trước mắt không phải là mẫu thân mình, nếu không phải… Lương Đức râu tóc rung động, mở to mắt, “Lão Nhị, ngươi là độc phụ!” Độc phụ? Lương đại lão gia thiện lương thuần hậu phải nói lời này, có thể tưởng tượng lão gia đã tức giận tới cực điểm. Vương Vân đột nhiên đứng lên, khiến tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, vô cùng kinh ngạc…… Bốp! — Chính là âm thanh Vương Vân bạt tai Ngụy Thiền mà ra. “Muội tốt nhất nên để Chẩn Nhi cùng Bảo Nhi bình an vô sự, nếu không, ta nhất định lấy tư cách trưởng tẩu đuổi muội ra khỏi đại môn Lương gia!” “Tẩu tại sao?” Ngụy Thiền bị đánh không hoàn thủ, nhưng vừa dậm chân bướclên trước, đã bị người ngăn lại. Mà người ngăn bà ta, lại chính là contrai ruột. “Ta là Đại phu nhân Lương gia, với địa vị của muộigiờ này ngày này, muội nên nhớ toàn bộ cuộc sống của muội đều phụ thuộcvào phòng lớn! Nếu nói ở riêng, chúng ta sẽ tha thứ, nhưng muội chẳng lẽ đã quên, khế ước bán thân của mấy đứa nô tì, phòng ốc nơi ở, khế đất,tất cả đều ở chỗ này?” Vương Vân trợn tròn đôi mắt, tiếng nói rung động: “Chính muội xảo quyệt độc ác thì thôi, lại xui khiến hai hài nhi làm ra sựtình này, uổng công muội làm mẫu thân, lại đánh mất cả nhân luân! Muộiđịnh phá hủy tương lai của hai đứa bọn nó hay sao? Theo ý ta, từ nay vềsau Chi Tri, Chi Nguyện sẽ do ta dạy dỗ, muội không được phép lại gầnhai đứa nó!” “Ngươi… ngươi đừng mơ tưởng! Ngươi dám đoạt con ta, ta liền bóp chết đứa cháu mới ra đời của ngươi…” “Mẹ!” Lương Chi Hành mở tròn hai mắt, lạnh lùng quát to: “Mẹ thật sự sai bảo Chi Tri cùng Chi Nguyện làm chuyện như vậy? Mẹ thậtmuốn để tâm địa hai đứa nó biến thành ma quỷ ác độc? Mẹ định khiến tương lai hai đứa nó thành ra thế nào? Mẹ còn nói lời độc ác như vậy, khôngsợ thần linh trên trời nghe được, liền giảm tuổi thọ của mẹ sao!” Bốp! — Âm thanh giòn giã vang lên, là Ngụy Thiền cho con trai mình một bạttai. “Ngươi là đứa con bất hiếu, ngươi chẳng những giúp ngoại nhân khidễ vi nương, còn dám nguyền rủa mẹ ruột của ngươi, nếu có thần linh, nên trừng trị đứa con bất hiếu như vậy mới phải!” “Nếu có thầnlinh, con sẽ cầu thần linh, để cho con đầu thai sinh ra một lần nữa,ngàn vạn lần đừng có một mẫu thân như thế này!” “Ngươi—” Ngụy Thiền giơ tay muốn đánh, lại bị người bắt lại, mà lần này, là Chi Tâm. “Không cho thẩm đánh Chi Hành, Chi Tâm không để cho thẩm đánh Chi Hành nữa!” “Đồ ngu ngốc nhà ngươi, ngươi quản được ta dạy dỗ con trai sao, ngươi……” “Lão Nhị Gia, nếu muội còn tiếp tục om sòm như thế, đừng trách ta trừng trị muội!” Lương Đức vỗ bàn quát to. Ngụy Thiền giật tay buông tha Chi Hành, cũng không thèm nhìn Chi Tâm, “Tachỉ muốn Chi Tri cùng Chi Nguyện của ta trở lại, những thứ khác, takhông thèm so đo.” Lương Đức sắc mặt buồn bã trầm giọng nói:“Muội muốn so đo cái gì? Nếu không phải nể mặt lão Nhị cùng Chi Hành, ta nên đưa muội đến nha môn!” “Ngươi……” Tình thế bức người, khôngthể làm căng được nữa, Ngụy Thiền đành nhỏ giọng nói, “Đại ca đại tẩu,Chi Nguyện bọn họ còn nhỏ……” Cứng rắn không được, chỉ đành phải đổithành mềm mỏng, Lương gia Nhị lão vốn là những người mềm lòng,luôn không từ chối được lời khẩn cầu của người khác. Bà được gả vàoLương gia nhiều năm, cũng hiểu quá rõ tính tình hai người này, nên mớithành ra muốn gió có gió, muốn mưa được mưa. “Bọn họ còn nhỏ tuổi, nếu bị nhốt, tất nhiên sẽ sợ hãi mà ảnh hưởng đến trí não, van cầu các người……” Lương Đức liếc mắt nhìn con trai, “Chi Tâm, đúng là con giam tỷ đệ Chi Nguyện sao?” “Dạ!” Chi Tâm đầu ngẩng cao, lời nói dứt khoát không cho phép người khác phản đối, “Chi Tâm muốn giam bọn họ!” “Ngươi đem hai đứa nó giam ở nơi nào?” “Ở…… Không thể nói nữa, nói thì mọi người sẽ thả bọn họ ra ngoài, Chi Tâmmuốn nhốt bọn họ đủ một tháng! Không, hai tháng!” Phong ca ca nói BảoNhi vốn nên ở trong bụng nương tử bình an hai tháng nữa, là Chi Nguyệncùng Chi Tri ép buộc bảo bảo ra ngoài, cho nên Bảo Nhi cần hảo hảo điềudưỡng, nếu không sẽ mắc bệnh… “Bọn họ hại nương tử sinh non, Chi Tâmliền giam bọn họ lâu một chút!” “Ngươi, thằng ngốc này…. ChiTâm, ngươi không thể như vậy, bọn họ là đệ đệ cùng muội muội của ngươia, không phải ngươi thích nhất là Chi Hành sao? Ngươi làm như thế, ChỉHành sẽ thương tâm…” “Chi Hành…” Chi Tâm mếu máo, “Đệ sẽ thương tâm a?” “Sẽ không!” Lương Chi Hành vô cùng kiên quyết, “Cho dù đại ca không để tâmbọn họ, đệ cũng sẽ để tâm, hai tên kia, nếu không quản giáo cho nghiêm,tương lai sẽ chỉ biết hại người! Đại ca làm như thế là đúng.” “Thật như vậy….” “Chi Hành?!” Ngụy Thiền chạy tới, rất muốn cho tên nghịch tử này thêm một cái tát. “Thẩm thẩm, thẩm lại muốn đánh Chi Hành, gây sự lớn tiếng ở đây sẽ làm nươngtử cùng Bảo Nhi kinh sợ, nếu như vậy, Chi Tâm liền cho người hầu haingày mới đưa cơm một lần cho Chi Tri cùng Chi Nguyện, không, ba ngày!”Hừ… này, Phong ca ca, ca nói Chi Tâm làm rất tốt phải không? Hi…… “…… Ngươi giam hai đứa nó ở nơi nào?” NgụyThiền cố gắng nở nụ cười gượng,cả khuôn mặt nhăn nhó, “Ngoan, Chi Tâm, ta sẽ không thả hai đứa nó rangoài, ta chỉ muốn đưa cơm và quần áo cho chúng nó thôi……” “Không được!” Chi Tâm kiêu ngạo vênh mặt lên. Bộ dáng khả ái kia khiến cho LaChẩn quả thật muốn vươn tay chạm vào cái gáy thon dài của hắn. “Chi Tâmphải bảo vệ nương tử cùng Bảo Nhi, Chi Tâm sẽ không để cho người nào tổn thương nương tử cùng Bảo Nhi. Bọn họ là nghe lời thẩm nói nên mới đihại nương tử, Chi Tâm trước đây không quản tới thẩm, nhưng bây giờ ChiTâm phạt thẩm không được nhìn thấy bọn họ!” Đúng, chính là nhưvậy, hừ… Chi Tâm làm rất tốt đó, đều là Phong ca ca dạy a…… trước kiatại sao ca ca không dạy Chi Tâm…… Phong ca nói Chi Tâm không hỏi, ca cakhông có nhận được “mệnh lệnh”… Cái gì là ‘mệnh lệnh’ a? “Ngươi dựa vào cái gì dám quản con trai cùng con gái ta?” “Dựa vào việc hắn là trưởng nam của cái nhà này!” Vương Vân thấy chuyện lầnnày càng nói càng rắc rối, cũng không còn sớm, sợ ảnh hưởng tới thờigian nghỉ ngơi của con dâu, bèn nói, “Nếu đệ muội đã biết chuyện nàykhông liên quan đến Chẩn Nhỉ, thì đừng quấy rầy Chẩn nhi nghỉ ngơi nữa,lui ra thôi.” “Đại tẩu, các ngươi không thể cùng hợp lại khi dễ ta…” “Muội nói cái gì?” Khuôn mặt Vương Vân tối đi, “Đệ muội, muội có lời gì, đếnphòng ta nói! Nhưng muội nếu còn dám tới quấy rầy Chẩn nhi, chớ trách ta thu hồi trạch viện của muội, cũng thu hồi toàn bộ người làm!” Lương Chi Hành xem mạch cho La Chẩn, lại đến trước giường nhỏ khám chochất nhi một phen. Sau đó mới để bà vú cho đứa nhỏ bú sữa, đứa nhỏ vừabú vừa mở tròn đôi mắt nhỏ nhìn bốn phía xung quanh. “Đệ kê mộtđơn thuốc điều hòa khí tức, mỗi ngày cho bà vú uống ba lần, để điều trịcho Bảo Nhi.” Hắn lại sờ sờ chóp mũi mềm mại của Bảo Nhi, trên khuôn mặt lanh lùng lộ ra nụ cười thoáng qua, “Bảo Nhi thật ngoan a.” LaChẩn nhìn sắc mặt Chi Hành, biết hắn còn đang vì mẫu thân mà áy náy,“Chi Hành, là đệ cứu Bảo Nhi, về sau khi hắn lớn lên, tất nhiên phải hảo hảo hiếu kính danh y thúc thúc là đệ đây.” “Phải không?” Lương Chi Hành cười khổ, “Đại tẩu, tẩu không cần trấn an đệ.” “Không phải là trấn an, kiếp nạn này có lẽ đã định sẵn trong số kiếp của BảoNhi rồi, mà đệ lại kịp thời trữa trị, công lao thật lớn a, đừng suy nghĩ nhiều, đừng tự tìm phiền não…” Nàng nở nụ cười ranh mãnh, “Đoạn nhicũng không thích nam tử vô sự tự tìm phiền hà nha.” “Đại tẩu…” Khuôn mặt Chi Hành bỗng ửng đỏ. “Sao?” Chi Tâm đang ngồi viết chữ trên bàn gần đó? Liền ngửa đầu ra nói, “Đoạn nhi thích Chi Hành nha.” La Chẩn bật cười, “Tướng công, chàng làm sao biết?” “Bởi vì Đoạn nhi luôn len lén nhìn Chi Hành a, tựa như Chi Tâm luôn nguyện ý nhìn theo nương tử vậy, đúng, chính là như vậy!” La Chẩn nhăn mày, “Nhưng mà, trong thư, Đoạn nhi vì sao không đề cập tớiChi Hành một một chút nào vậy? Cho dù là phong thư lần này?” “E hèm!” Chi Hành đang cõng Bảo Nhi trên lưng, bỗng ho khan một tiếng. “Chẳng lẽ Đoạn nhi nhà ta đang cùng người khác len lén Hồng Nhạn truyền thư?” (Lén lút trao thư tình cho nhau) “Khụ khụ! Khụ khụ!” “Hay là, có người nào đó lén lút chuồn sang Ngọc Hạ quốc, đi hẹn hò với Đoạn Nhi nhà ta?” “Khụ khụ! Khụ khụ! Khụ khụ!” “Chi Tâm biết đó, những lúc Chi Hành không có ở nhà, đều là đi tìm Đoạn nhi đó!” “A, tướng công, chàng làm sao biết?” Chẳng lẽ tướng công ngốc của mình cũng có ngày trở nên thông minh hay sao? Người nào đó ngẩng đầu tay gõ gõ gò má, “Bởi vì Chi Hành không có chơi cùngChi Tâm a, giống như Chi Tâm có nương tử, không chơi cùng Chi Hành nữa,giống như vậy đó, ừ, chính là như vậy!” “Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!”Hành động “trọng sắc quên đệ”, có thể nói ra thực thoải mái thản nhiênnhư thế, trên đời này, sợ cũng chỉ có huynh trưởng si ngốc của mình màthôi. La Chẩn cực yêu dáng vẻ khả ái như thế của tướng công nhàmình, thanh âm vô cùng ôn nhu, “Nhưng mà, trong phong thư này của Đoạnnhi, có nhắc tới việc có người tới cửa cầu hôn, cha cùng mẹ tựa hồ có ýđáp ứng nha.” “Cái gì?” Lương Chi Hành bỗng dưng đứng lên, “Sao trong thư nàng viết cho đệ, một chữ về chuyện này cũng không có?” La Chẩn cười ngạo nghễ, “Thừa nhận đệ cùng Đoạn Nhi nhà ta có lui tới rồi?” “Đại tẩu.” Lương Chi Hành hai mắt vô cùng không được tự nhiên liếc qua liếclại, nhưng vẫn không nhịn được hỏi, “Nàng… ở trong thư nói như vậy thậtư?” “‘Nàng’? Là ai a?” “Đại tẩu!” …… Aicó thể nghĩ tới tên ngốc Lương gia vốn dễ dãi mềm lòng lại làm đúng nhưđã nói, thật sự giam Lương Chi Tri, Lương Chi Nguyện đủ hai tháng. Ngày đó trong lễ đầy tháng của cháu trai đích tôn Lương gia, Lương Nhị phunhân ở sảnh đường, trước mặt tân khách bỏ qua thể diện, vừa đâm vừa xoanịnh nọt Chi Tâm, nhưng hắn nói không thả chính là không thả, còn dặnnếu Nhị thẩm còn tiêp tục gây náo loạn, hắn liền giam bọn họ đủ batháng. Ngụy Thiền mặc dù giận, lại không dám làm gì nữa. Lươnggia Nhị lão vốn mềm lòng, cũng muốn nói vài lời giúp em dâu, bất quá khi thấy con dâu ôm Bảo Nhi ra, nhìn tôn nhi hồng hào khỏe mạnh, lại nghĩtới hắn gặp nguy hiểm suýt nữa không qua khỏi, hai người liền mạnh mẽlên án Lương Thiện, nói lão sủng thê vô độ, quấy nhiễu khách quý, làmmất thể diện Lương gia vân vân. Vì vậy, Lương Thiện vốn mềm yếu đã thành tánh, khó được một lần mạnh mẽ, đã cường ngạnh kéo phu nhân trở về. Trải qua chuyện này, người Vạn Uyển thành biết rõ, trưởng tử Lương gia không nhũng tinh thông dệt lụa, mà còn là người rất có cá tính, hơn nữa cátính lại rất mạnh mẽ nữa. Hai tháng sau, Lương Chi Tri, LươngChi Nguyện tiến vào đại sảnh trong đại viện Lương gia, Ngụy Thiện đã chờ ở đại sảnh từ sớm, kêu khóc ầm ĩ, mỗi tay ôm một đứa, hỏi bọn hắn những ngày qua là ở nơi nào chịu khổ chịu tội. Mà đôi tỷ đệ kia,ngoại trừ lắc đầu chính là lắc đầu, không nói một câu, lệ không rơi mộtgiọt. Sau đó, hai người hôn mê ba ngày, sau khi tỉnh lại, về việc haitháng bị giam, vẫn giữ kín như bưng không nói lời nào. Bọn họ có thể nói bọn họ nhìn thấy hoa khiêu vũ, thấy chim đánh người sao? Bọn họ có thể nói mấy kẻ bên cạnh lúc nào cũng uy hiếp muốn ăn bọn họ vào bụng sao, lúc đó bọn họ so với con kiến cũng không bằng sao? Bọn họ càngkhông thể nói cây đại thụ luôn dùng cành lá ghìm chặt rồi ném cả hai raxa? Bọn họ không ngốc, bọn họ hiểu rõ, nếu nói nói chuyện này ra, ngườitrong thành sẽ coi hai đứa bọn họ là kẻ ngốc, mặc dù, đó là sự thậtthiên chân vạn xác…… Chẳng lẽ, Chi Tâm thật nhìn thấy những thứnày, mới có thể luôn nói với mọi người có Tùng gia gia, Hoa tỷ tỷ, Tướcca ca? Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà…… “Chi Tri, Chi Nguyện, cáccon có đói bụng không? Tên ngốc kia có từng bỏ đói các con không? Cáccon nói ra, mẹ sẽ cho các con hả giận! có muốn ăn thêm gì không……” “Không đói bụng, không đói bụng, đừng bắt chúng con ăn thêm nữa, chúng con không ăn!” Chi Tri cùng Chi Nguyện hễ nghe thấy chữ “Ăn”, mặt tái đi, thân hình haiđứa đã mập lên không ít, liền kêu khóc ầm ĩ, ba chân bốn cẳng chạy mất… “Tướng công, chàng đem Chi Tri cùng Chi Nguyện nhốt ở nơi nào?” La Chẩnlúc này mới hỏi, nàng đoán chừng đối với tướng công tất nhiên có hỏi cóđáp, bất quá khi trước lại sợ vạn nhất tai vách mạch rừng, kế hoạch dạydỗ một đôi tỷ đệ ác độc chẳng phải hủy bỏ sao? Lúc này, nếu người đã trở lại, hỏi một chút chắc cũng không sao. “ Ở trong vườn nhà chúng ta a, trong khu rừng kia.” “…… Nhưng là, chúng ta cũng không nhìn thấy hai đứa nó đúng không?” “Phong ca ca nói rất nhiều người không nhìn thấy, nhưng mà, tại sao mọi người lại không thấy nhỉ?” “……”La Chẩn đập lên trán hắn một cái: ngốc tử, làm như người người đều giống chàng, lúc nào cũng ở trạng thái “Bất thường”? “Nha, nương tử, nàng đánh Chi Tâm!” Chi Tâm thích thú, cười hì hì nói, “Nương tử, nàng véo tai Chi Tâm nữa đi, nàng đã mạnh khỏe lại rồi, lâu rồikhông có véo lỗ tai Chi Tâm nha.” “Nói cho thiếp biết, bọn họ bị nhốt lâu như thế, tại sao không có gầy đi, ngược lại còn mập lên là sao?” “Bởi vì bọn họ lúc đầu không chịu ăn cơm, vừa khóc vừa náo loạn. Phong ca ca ngại ồn, Chi Tâm sợ bọn họ đói chết, đã nói không ăn không được, thếnào cũng phải ăn. Phong ca ca vì vậy kêu rất nhiều người đến cùng chơivới bọn họ, hơn nữa còn đặc biệt mời Phong bà bà tới bón cơm cho bọn họ. Thế là bọn họ không khóc cũng không náo loạn nữa, mỗi ngày đành phải ăn hết một đống cơm, hơn nữa Phong bà bà rất cao hứng, còn bón thêm nhiềucơm cho bọn họ nha.” “……” La Chẩn lẳng lặng ôm lấy bảo bối yêuthương, cặp mắt bảo bối trong suốt mở to, nụ cười tươi tắn lộ lúm đồngtiền xinh xắn, “Bảo Nhi, con nhất định phải nghe lời phụ thân nha, bằngkhông…” Biện pháp dạy dỗ của cha con chỉ sợ con thọ giáo không nổi a……Haizzz, đáng tiếc, đứa bé này giống mình tới bảy tám phần, nếu không,thì đúng là tiểu Chi Tâm xinh đẹp nha… “Nương tử, nàng không có bóp tai Chi Tâm nữa….” *** Phường thêu “Chi Tâm” sắp tới sẽ khai trương, Hoàn Tố là tổng quản sự, phụ trách chiêu thu nữ công tới học thêu. Lúc trước, quan lại giàu có trong Vạn Uyển thành đều rất thích hàng lụathêu chỗ Chi Tâm, có điều hình trang trí trên lụa thường là loại nhỏ,màu chỉ thêu cũng chỉ dùng khoảng trên dưới mười loại, mà người thựchiện thì chỉ có một. Nhưng bây giờ, nếu mở rộng hình thức kinh doanh,tất nhiên hình trang trí sẽ theo đó phong phú hơn, khổ vải thêu sẽ lớnhơn, số người thêu cũng sẽ phải mở rộng hơn, như vậy việc chiêu thu thêm các nữ công khéo tay là việc không thể thiếu. Bởi vì danh tiếng bên ngoài của Lương gia phụ tử khá tốt, nghề thêu La gia cũng không tầm thường, do đó vốn chỉ định chọn khoảng hai mươi người làm, nhưng mộdanh kéo đến thi tuyển lên tới mấy trăm người. Hoàn Tố vì muốn chọnngười ưu tú nhất, nên chọn lựa vô cùng kỹ lưỡng, mỗi ngày bận rộn đếnmức đầu váng mắt hoa. Một ngày kia bận rộn qua đi, vì muốn nhanh chóngtrở về nghỉ ngơi, Hoàn Tố cho xe chạy đường tắt về phủ. Xe ngựa mới vàocửa sau Lương gia, nàng liền nghe thấy bên ngoài đại sảnh, có tiếng nóicủa người nào đó, là tiếng nói mà nàng ghét vô cùng. “Ngươi buông ta ra, như vậy rất khó coi…” “Tiểu tử thúi, dám cùng tỷ tỷ ta đây hô to gọi nhỏ, mấy ngày không gặp, bản lãnh càng ngày càng lớn phải không?” “A nha nha, ngươi có chuyện thì nói, buông ta ra!” “Không buông, ta cứ không buông đấy, ngươi làm gì được ta?” “Ta nổi giận a!” “E hèm, ta sợ quá đi mất, để ta xem xem, tiểu hồ ly ba trăm tuổi nhà ngươi khi tức giận thì trông thế nào…” “Hừ, nếu không phải ngươi ăn trộm Trường Sanh Bất Lão Hoàn trên người namnhân kia, ngươi bất quá cũng chỉ là một tiểu yêu đạo hạnh mấy trăm nămmà thôi… Ái a, ngươi đánh rất đau đó…..” “Nói nhảm, không đau ta đánh ngươi làm gì?” …… “Này, nữ nhân kia, ngươi khinh người quá đáng, níu chặt hắn như vậy làmcái gì?” – Hoàn Tố nhảy xuống xe, chống nạnh gầm lên. Hắc dã nhân thậtlà đáng thương, bị người ta túm chặt lỗ tai, dáng vẻ kia, nào còn nửađiểm phách lối vẫn cùng mình đối chọi thường ngày? “Khà khà,tiểu tử ngu ngốc, không nghĩ tới ngươi ở nơi này quan hệ cũng không tệlắm, có người thay ngươi ra mặt đó.” Người nọ đưa lưng về phía Hoàn Tố,ngón tay lại đang điểm điểm trên trán người kia, chọc chọc mấy cái,trong tiếng nói đậm vẻ kiều mỵ, lại toát lên sự vui vẻ nhàn nhã. “Có người đến, ngươi còn không buông ta ra?” “Không buông, không buông, chắc chắn không buông, ta rất muốn xem, bằng hữucủa ngươi có thể vì ngươi mà trượng nghĩa tới cỡ nào? “Ngươi thực đáng ghét….” “Ngươi lặp lại lần nữa.” “… Không nói!” Hắc dã nhân thật sự là vô dụng a, lại để bị bắt nạt tới cỡ này, trước kiavẫn lỗ mãng không kiêng nể gì nàng kia mà, tính tình hung dữ lúc đó đâurồi? Hoàn Tố nhìn thấy không đành lòng, “Này, nữ nhân này, ngươi cònkhông buông tay, đừng trách bổn cô nương không khách khí!” “Nghe thấy chưa, bằng hữu của ngươi sẽ đối với ta không khách khí đó. Xem ra, nàng ta vô cùng lo lắng cho ngươi nha, phải không?” “Ngươi đừng nói nhảm…. A, ngươi đừng nói lung tung, ngươi buông ta ra, thật là khó coi……” “Tiểu tử, biết khó coi, thì đừng ăn trộm tiên đan ta luyện ra, hôm nay ta quyết lột da ngươi làm khăn quàng cổ lông cáo!” “Hừ, ngươi phải cẩn thận thì có, theo ta được biết, loài người rất thíchlông Tuyết Hồ đó, ngươi cho rằng ngươi tu luyện ngàn năm, thì sẽ khôngsợ bị lột da có phải không….. Ai nha, đau a, Hoàn Hoàn mau cứu ta!” Bực tức nghe hai người này nói chuyện bừa bãi phóng túng, Hoàn Tố tựa hồđang chờ một tiếng “cứu ta” này, bàn tay phát chưởng, liền hướng tới đầu vai và thắt lưng nữ nhân kia đánh tới. “Oa, tuổi nhỏ nhưng công phu không tệ, có chút tu vi, chắc là xuất thân từ thế gia võ học nha.”Cô gái đang nói chuyện, bàn tay và chân Hoàn Tố còn chưa kịp chạm đếnngười nàng ta, đột nhiên nàng ta bay ra ngoài xa cả trượng. Tất nhiên,bàn tay vẫn không quên kéo Phạm Trình xui xẻo bay ra theo. “Cô nương,ngươi thân thủ như vậy, cũng là hiếm thấy, xin hỏi xuất thân môn pháinào?” Cô gái xoay người lại, Hoàn Tố đầu tiên là cả kinh, sau đó là lửa giận vô hình. Sững sờ, là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành như muốn bắt luôn hồn ngườitrước mặt. Nàng chưa phải là chưa thấy mỹ nhân, La gia ba vị tiểu thư,còn có Cô gia bất kể nam nữ đều là dung mạo tuyệt phẩm đến mức “Họathủy”, nhưng cũng chưa có ai như cô gái trước mắt khiến cho nàng bị chấn kinh, đẹp đến mức khiến nàng sững sờ. Bạch y như tuyết, tóc đen mượt mà càng làm tôn thêm vẻ huyền bí, dung mạo tuyệt mỹ không gì sánh kịp, mỹnhân như vậy, cho dù là Diêu Y Y tự xưng quốc sắc thiên hương có đếnđây, chi sợ cũng sẽ trở thành một con chim trĩ rụng lông….. Giận… đáng giận chính là, sắc quỷ Phạm Trình không biết xấu hổ, thường ngàyđối với nàng nhe răng trừng mắt, một chút cũng không nhường nhịn. Thế mà bây giờ, dưới tay đại mỹ nhân, lại ngoan như lão hổ bị nhổ răng, chỉthấy phô trương thanh thế chứ không có chút động tĩnh thực sự nào, thậtlà sắc dục nung tâm, thấy sắc vong nghĩa, không có thuốc chữa…… Tức chết người a. La Chẩn sớm biết Phạm Trình không phải là ‘Người tầm thường’, vì vậy khi vị này hời hợt nói cho nàng biết “Chúng ta là hồ ly” thì biểu hiện củanàng chỉ là đôi mi thanh tú hơi nhíu, hơi gật đầu: Thì ra là hồ ly. … Khó trách, lại xinh đẹp đến mức độ này. Đã từng nghe đồn đại rằng,người Hồ Tộc rất xinh đẹp, trong đó chứng cứ hữu lực có sức thuyết phụcnhất, chính là kẻ đã từng họa nước mị quân trong truyền thuyết Đắc Kỷ. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, thật đúng như thế. Xem Phạm Dĩnh này, chẳngnhững xinh đẹp quyến rũ đến tận xương, hơn nữa dụ hoặc hồn người đến tận tủy. Vừa xinh đẹp vừa mị hoặc khôn cùng đến như thế. Không cần lêntiếng chỉ cần thoáng nhếch đôi môi xinh hé nụ cười đã làm ngọt ngào thấu đến tận tâm hồn người, thật là mỹ nhân trong cực phẩm. “Mườinăm trước, tiểu tử thúi mới thành hình người, không biết trời cao đấtrộng, rong chơi khắp nơi, trúng mũi tên diệt yêu xuyên tim. Nếu khôngphải gặp ân công thiên phú dị năng, nhận biết các loại hoàn hồn dượcthảo, sợ là ngay cả phụ thân cũng không cứu được hắn. Nợ mạng sống ântình, ta cùng phụ thân đến bên cạnh ân công, đương nhiên, cũng là vì đểhắn nhận biết nhân thế sâu cạn, khiến cho hắn hiểu chút ít pháp thuật,bây giờ mới được như thế này.” “Hiển nhiên, sắp xếp của ngươi có hiệu quả, Phạm Trình trừ việc thích cùng Hoàn Tố cãi vã, thời điểmkhác, việc gì nên nhịn là sẽ nhịn, nên tránh, hắn sẽ tránh, không tùy ýlàm việc.” Phạm Dĩnh đối với sự bình tĩnh của La Chẩn rất bối rối, “Ân công nương tử, ngài khi nào thì biết được Phạm Trình là… Ngoại tộc?” “Ta chỉ là vì có một tướng công không tầm thường, chỉ phỏng đoán, cũngkhông xác định. Trên đời này, người sợ sấm không ít, tiểu muội ta cũngthế. Nhưng, Phạm Trình lại sợ đến mức đó, thật sự là cũng khiến nhiềungười chú ý. Ta thuở nhỏ vì trong nhà kinh doanh nghề thêu lụagấm, đã xem tất cả các loại sách nhàn thư. Từng duyệt qua một quyển nóivề thần tiên ma quái, bàn về tất cả những tinh linh tu đạo thành tiên,vô luận hoa cỏ hay muông thú, bởi vì có vi lục đạo luân hồi, nên cứ cách một thời gian, Thiên Đình cần phải lấy ngũ lôi oanh đỉnh. Mỗi độ mộtkiếp người, người tu tiên thì tăng thêm mười lần tu đạo, nhưng nếu ngược lại thì…… (Cái này gọi là ‘Thiên kiếp’, ai đọc truyền huyền huyễn chắc đã biết) “Hồn phi phách tán, vĩnh viễn mất cơ hội luân hồi.” Phạm Dĩnh nói tiếp, thản nhiên cười một tiếng, “Không dối gạt ân công nươngtử, ta cùng phụ thân lúc đại kiếp ngàn năm buông xuống, mùa hè năm naychính là Thiên Kiếp.” “A?” Chuyện lớn như thế thản nhiên kể cho nàng, phải có nguyên do? “Phụ thân trốn được trong nhà một vị đạo hữu do người phàm tu luyện thành tiên tị nạn, ta thì chạy đến nơi này.” “Ngươi tới này, là vì tị nạn?” Phạm Dĩnh liền giật mình, cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ân công nương tử thậtthông minh, khó trách tiểu tử thúi kia nói ân công nương tử đời trước có lẽ là hồ ly.” La Chẩn mím môi mỉm cười, “Nếu Lương gia có thểtrở thành chỗ cho ngươi tị nạn, dĩ nhiên là tốt. Chẳng qua là, ngươi xác định chỗ này có thể tránh qua được kiếp nạn trời giáng?” “Âncông tam sinh(*) tích đức hành thiện, chỗ kết thiện duyên đếm không xuể, trên người tinh khiết thiện khí… Nói quá nhiều, chỉ sợ tiết lộ thiêncơ, nhưng Phạm Dĩnh có thể khẳng định, có ân công, Phạm Dĩnh nhất địnhsẽ vượt qua kiếp này. Phạm Dĩnh sẽ không làm khách ăn không, ta sẽ thêuthùa, mặc dù kĩ thuật có lẽ không thể sánh bằng ngài…” (*Ba đời) “Như vậy, ngươi lưu lại đi.” “…. Cám ơn!” Không nghĩ thuận lợi được đồng ý, Phạm Dĩnh mừng rỡ, thật sự là chói chang rực rỡ, tươi đẹp làm mù mắt người. La Chẩn tuy là một cô nương, cũng không nhịn được đưa tay sờ soạng gò mánhư tuyết một cái, “Quái, xem tình hình, ngươi là một Tuyết Hồ, sao Phạm Trình….” “Hừ.” Phạm Dĩnh miệng nhếch lên, nhướng cao đôi mắt phượng, lanh chanh nói: “Khi sinh hắn ra thì cha ta thiếu chút nữa cùng mẹ trở mặt. Cha cho là mẹcâu hắc hồ ly tới cửa mới có được tiểu tử thúi, làm mẹ ta giận đến mứcmuốn dùng cái chết để minh oan, hắc hồ ly cùng cha ta đại chiến ba trămhiệp cũng hoàn trả trong sạch. Cuối cùng, tộc trưởng chúng ta mời phápkính, soi sáng ra Tổ thượng chúng ta từng có dính dấp nguồn gốc với loài chồn đen, lúc này mới thôi. Hi, Tuyết Hồ là mỹ nhân trong Hồ Tộc, tiểutử thúi kia rất ghen tỵ.” La Chẩn bật cười che miệng: “Thật ra thì, Phạm Trình bình thường cũng rất tuấn tú, nếu không có tướng công, hắn cũng là một trong những người tuấn tú nhất.” “Dung mạo của ân nhân, bởi vì tính tình thiện lương của ngài ấy nên đã đượcmột vị tiên ban cho, đương nhiên không phải chúng ta có thể dễ dàng tuluyện được tới.” “… Hắc.” Xin lỗi, cái đề tài này, bây giờ không thích hợp cho một phàm nhân như nàng nhận thức nổi. Phạm Dĩnh đôi mắt đẹp lấp lánh, “Ân công đích thực đã có phúc khí tu luyệnmấy đời, gặp ân công nương tử. Bình thường người phàm, thấy chúng tôi,không sợ hãi, cũng chán ghét…” lông mi dài cụp xuống: “… Dùtrước kia có bao nhiêu nồng tình mật ý đi chăng nữa, cũng bị một câu‘nhân yêu khác biệt’ làm cho ngã nhào. Sau đó, đuổi không được người đãyêu hắn đến tận xương tủy, đã mời hòa thượng, nghĩ cách bắt yêu, muốnđem người ta về nguyên hình, khiến cho họ hồn phi phách tán, so sánh với Thiên Kiếp của Thiên Đình càng tàn nhẫn vô tình hơn….” La Chẩnthoáng ngơ ngẩn. Mới đầu, nàng cho là nàng ta chỉ khách sáo khen, dầndần, lại nghe thê lương, nghe hận cũ, tựa hồ đã xa, xa lắm, nhưng giốngnhư vẫn còn rất đau đớn, mặc dù đã khỏi, vẫn có mơ hồ đau. Phạm Dĩnh lấy thân phận thêu sư của tú phường “Chi Tâm” tiến vào Lươnggia. Vì ngăn ngừa nhiều người sinh sự, La Chẩn bẩm qua cha mẹ, đặt chonàng ấy một khóa viện, trên tường cũng mở ra một ngõ hẻm nối thẳng đếntú phường, ra vào tất cả bớt được nhiều phiền toái. Tú phường“Chi Tâm”, trải qua được Hoàn Tố chọn lựa kĩ càng, định ra tú công bamươi người, tất cả đều là những cô gái thông minh lanh lợi. Ngày khaitrương, tất cả nữ nhân ở La gia đều mặc váy gấm được dệt từ tơ tằmthượng hạng nhất, thủ công tinh xảo nhất, thêu thùa sắc xảo đặc biệtnhất. Khác hẳn với các cửa hiệu khác, cửa hiệu này vừa khai trương, kinh doanh mới lạ, làm người ta trước mắt sáng choang, cảm giác mới mẻ. Mà thêu sư Phạm Dĩnh, quần áo đen, mặt che sa mông, thêu một bức khách tựa như tiên cảnh, khiến danh tiếng tú phường “Chi Tâm” ngày càng lớn. Kỹ thuật thêu lụa của La gia, dùng trong hoàng tộc khác hẳn với dân gian.Dùng cho nhân sĩ hoàng tộc, dùng “Tử miểu dệt lụa hoa” cùng “Nhật nguyệt dệt lụa hoa”. Phần trước dạy chất liệu nhẹ nhàng, mỏng như cánh ve, hình vẽ mờ ảo, nhưng sắc sảo tinh tế, như có như không, dùng ở phía sau tẩm cung làm bình phong; Phần sau, ung dung hoa quý, mềm mại dịudàng, dùng làm bào phục ngự dụng cho Quốc quân. Mà dùng cho dângian, phàm là người dệt lụa hoa cần phải thông “Gốc ti dệt lụa hoa”,phẩm chất cần thiết nhất của điểm này, chính là sang quý bức người nhưng không kém phần tao nhã, kết hợp với thư họa, bình phong. La Chẩn mặc dù ba thuật tinh thông, nhưng không được cha mẹ đồng ý, chỉ có thể dạy tướng công thuật dệt lụa hoa. Khởi nhi lên đường trở về nhà, La Chẩn để cho nàng ấy mang theo bức lụa ChiLan do chính tay tướng công dệt ra. La Chẩn đoán chừng phụ thân yêu tàinhư mạng, lụa phẩm tất nhiên sẽ làm cho ông ấy tươi cười. Mà Khởi nhigửi thư cũng xác nhận suy đoán của nàng, khiến chuyện trong lòngcủa nàng cũng bớt lo, cũng đem mọi chuyện trong tú phường giao cho Hoàn Tố cùngtướng công, chuyên tâm kinh doanh nâng cao sự nghiệp bên gia đình chồng. Mùa xuân lại tới, một đợt cung đình ngự chọn dược liệu lại bắt đầu. Vừa làhoàng thương, vừa là đại sự lớn nhất của Lương gia. Tự hái, chọn nhântài, chế luyện đến đóng gói, đều chuẩn bị hoàn toàn tỉ mỉ cùng cẩn thận. La Chẩn học cách phân loại dược liệu, đặc biệt đến Bách Thảo Viên vẽ thảođồ, học từ một việc nhỏ cho đến việc to, cầm bút vẽ rồi lại thêu. Bangày qua, thêu đồ đã sắp thành, dược liệu cũng biết tám chín. Học giỏinhư vậy, khiến cho lão quản sự kiểm nghiệm của Lương gia cũng xưng mộtchữ phục, dốc lòng hướng Thiếu phu nhân truyền thụ kỹ thuật tỉ lệ kiểmnghiệm mật pháp dược liệu ưu tú nhất. Đưa vào cung thì La Chẩntự mình áp tải, hơn thế nữa đã thông báo trước cho Ngọc Thiều công chúa. Người sau khi thành vị hôn phu ‘Tề sương áp trận’, khiến cho ngàynghiệm thu cực kỳ thuận lợi. Khi qua cửa, nàng âm thầm đưa cho Đại tháigiám phụ trách bên ngoài cửa kho ngân phiếu một vạn lượng cùng khế đấtbên ngoài. Ngân phiếu, là bày mưu đặt kế, dùng quy củ Lương gia thao tác từ trước, mà khế đất lại là đồ cưới của nàng. Hôm nay, Quốc quân lạiđến kiểm định lần nữa, nàng phải phòng ngừa chu đáo. Huống chi,coi như không lâu, trước mắt cũng là lập can kiến ảnh (*). Cha mẹ từngnói mang dược liệu vào cung, vì thủ tục phiền phức, nhiều khi mất bốnnăm ngày, mà hai ngày nay mọi chuyện đã hoàn tất. Cuối cùng kết khoản,vốn là sợ bị khấu trừ, bị người bóc lột, thái giám phụ trách cũng theonhư giá tiền trên khế ước, toàn bộ trao, thuận lợi dị thường. (* ‘lập can kiến ảnh’: dựng sào thấy bóng: dựng cây sào dưới ánh nắng mặttrời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng. Đoạn này muốn nói lần đầu giao dịch nên phải cẩn thận.) Đương nhiên, mộtthương gia như La Chẩn, không thể nào cầm tiền quay đầu bước đi, rút rangân phiếu hai ngàn lượng đặt trên bàn, hướng Vạn Phúc công công nói:“Tặng công công mua rượu uống.” Mười mấy vạn lượng tiền hàng, chỉ tốn hai ngàn lượng, tất cả đều vui vẻ, cớ sao mà không làm? Quả nhiên. Bọn thái giám được người lãnh đạo trực tiếp nghiêm dặn đối với Lương giakhông được làm khó, đã chuẩn bị hôm nay không có “Thu hoạch”, không ngờlại có lộc bất ngờ, tất nhiên vui mừng. Một tiểu thái giám lên tiếngnói: “Lương thiếu phu nhân, ngài thật đúng là người hiểu biết, Lương gia có ngài, tất nhiên sẽ phất lên như diều gặp gió.” “Được ngài chúc lành, là nể mặt, nên Lương gia mới có cơm ăn, khi nào xuấtcung, dân phụ cùng tướng công mời công công đến nhà làm khách.” “Nói rất hay, nói rất hay. Lương thiếu phu nhân quen biết với Cửu Vương gia, còn để mắt đến chúng tôi thế này, chúng tôi tất nhiên sẽ nguyện ýgiúp….” “Công công khách khí, dân phụ cáo từ.” La Chẩn từ biệt, mới ra khỏi kho dược liệu của hoàng cung, liền đối mặt với một nam tử. Nam tử kia đứng khoanh hai tay, dùng đôi mắt sắc bén đánh giá nàng từ trênxuống, hừ lạnh một tiếng: “Thật là một gian thương không hơn không kém,có các ngươi, thế đạo này mới ô trọc như thế, hừ!”— nói xong quay đầubước đi. La Chẩn hơi kinh ngạc, nhìn sắc phục, hẳn là ngườitrong vương tộc, mình đâu có trêu chọc? Bất quá…. Ngược lại thú vị, bởivì có gian thương, thế đạo mới loạn? Không có gian thương trong miệnghắn, quần áo từ đâu ra, thức ăn từ đâu tới? Vị này nếu đem hắn nhốt vàotrong một xe chở đầy mật, đưa hắn đến thế gian để tự mình sinh sống,không biết có thể sống được mấy ngày? Tư tưởng bay cao, xuấtcung, vào xe về nhà. Thấy nhớ tướng công cùng con trai, chút nhạc đệmnho nhỏ trong cung đình, liền hoàn toàn quên, dù sao, cũng không quantrọng. “Nương tử, nương tử! Trân nhi, Trân nhi!” Đã là đầu mùa hè. LaChẩn mới vừa cùng bà vú tắm rửa cho con trai càng ngày càng giống mộtkhối thịt trắng tròn, vừa lau khô, lại mặc bộ quần áo do Khởi nhi trướckhi đi may cho cháu trai. Hai mẹ con đang bốn mắt trao đổi, nha nha ô ô, âm thanh reo gọi của tướng công liền từ xa tới. “Gì thế tướngcông?” La Chẩn hỏi, ánh mắt lại vẫn còn lưu luyến nhìn trên mặt contrai. Tiểu tử quơ quơ nắm đấm nhỏ, muốn sờ trên mặt nàng. “Nương tử, nàng nhìn Chi Tâm một chút đi mà, nàng không thể chỉ nhìn Bảo Nhi……” Ngốc tử này! La Chẩn đưa mắt nhìn hắn, “Được rồi… ủa?” “Hắc hắc… nương tử xem được hay không?” Chi Tâm giơ cao vật trong tay hỏi. “Tướng công, ta không dạy chàng ‘Tử miểu dệt lụa hoa thuật’ của La gia, chàng học được từ đâu?” “Cái gì tử tư Diệu Diệu a nương tử? À, ý nàng là bức thêu này của Chi Tâm rất đẹp có đúng hay không?” La Chẩn không để ý tới bé con đang ô ô oa oa kháng nghị, để bé trở vềgiường nhỏ, nhận lấy vật trong tay Chi Tâm, “Bức họa nhỏ này thoáng nhìn như là sơn thủy, nhìn gần lại như ẩn như hiện, rõ ràng là tinh túy của‘Tử miểu dệt lụa hoa’. Sao chàng có bức này?” “Chính là Chi Tâm ở trên khung cửi buông lỏng một chút, khi nắm thoi thì cho xiết chặt, còn có…. Chi Tâm chỉ muốn thử một chút sẽ là hình dáng gì, dường như rấtđẹp mắt, làm khăn tay cho nương tử có được hay không?” … Thốitướng công, hắn nên chịu đựng bao nhiêu ghen tỵ đây? Đoạn nhi, Khởi nhikhông cần phải nói. Ban đầu mình cũng không phải đã tốn rất nhiều côngphu cùng thời gian, mới tập được phương pháp này? Mà ngốc tử thử một lần đã làm xong, cái này… thì ra là, trời xanh ưu ái, một chuyện có thểkhiến cho một người vừa nhìn đã làm được, người khác cho dù cả đời cũngchưa chắc đạt thành. “Cho Bảo Nhi làm tiểu y phục, đây là tướng công làm cho con, tất nhiên con sẽ cao hứng.” “Hi. Chi Tâm làm cho Bảo Nhi!” Chi Tâm cười hì hì để sát vào khuôn mặt nhỏnhắn của con trai, xoa xoa bé. “Bảo Nhi, phụ thân thương con nha.” “A ô!” Bàn tay của nhỏ bé Bảo Nhi, cầm tay phụ thân, hướng miệng chuyển tới. “Không được.” La Chẩn nhìn phụ thân còn giống như rất mong đợi con trai ngậmngón tay hắn, một chưởng vỗ tướng công, một tay ôm lấy con trai. “Chàngmới vừa dệt xong, tay còn chưa rửa, sao lại để Bảo Nhi ngậm ngón tay của chàng chứ, thối tướng công!” “Chi Tâm đi rửa tay, để Bảo Nhi ngậm! Bảo Nhi con không nên gấp, phụ thân lập tức sẽ để cho con ngậm.” La Chẩn nhìn tướngcông chạy ra bên ngoài rửa tay rửa măt, nhìn lại bétrong ngực, mình quả nhiên là có hai đứa bé. “…. Bảo Nhi, hôm nay mẹkhông vội, sẽ chơi cùng Bảo Nhi có được hay không?” “A ô ô a……” Bảo Nhi cười toe toét cái miệng nhỏ nhắn, lại muốn bắt đầu ngậm ngón tay mẫu thân . “Không cho ngậm, không cho ngậm!” Lời này, là của người nào đó vừa rửa taysạch tới hướng cái miệng nhỏ nhắn của con trai. “Bảo Nhi không thể khidễ nương tử a, phụ thân sẽ đánh cái mông Bảo Nhi nha.” La Chẩn không biết nên khóc hay cười: “Tướng công….” “Tiểu thư, Cô gia, nô tỳ tiến vào a?” Ngoài cửa. Hoàn Tố thận trọng hỏi. La Chẩn biết cô gái nhỏ này đang ám chỉ cái gì, má phấn đỏ lên, giả vờ quát lên: “Em đứng ở ngoài là được rồi!” “Bên ngoài mặt trời lên cao, nóng quá đầu rồi, tiểu thư, nô tỳ rất đáng thương.” “Nương tử, Hoàn Hoàn rất đáng thương đó.” “Cô gia ngài thánh minh….” “Hoàn Hoàn phơi nắng bất tỉnh. Phạm Phạm sẽ đau lòng lắm, như vậy Phạm Phạm cũng sẽ rất đáng thương nha.” “Cô gia ngài….. ngài…..” Nếu tướng công nhà mình trong lúc vô tình cho nương tử nhà hắn thắng một ván, tha nha đầu kia thôi. “Đi vào đi.” Hoàn Tố vén rèm. “Tiểu thư, nô tỳ tới ôm tiểu thiếu gia, lão gia cùng phu nhân có chuyện tìm ngài cùng Cô gia……” “Em biết là chuyện gì không?” “Là về Lương Nhị phu nhân, ba gian cửa hàng….” Muốn nói nhưng ngập ngừng,những âm mưu tính toán như thế này, từ từ hẵng nói, không nên làm dơ bẩn sự trong sáng của Cô gia. Chủ tớ tâm linh tương thông, La Chẩnđem bé cho nha đầu. “Bảo Nhi chơi đùa đã lâu, một lát bà vú tới, cho ănno rồi cho bé ngủ. Tướng công, chúng ta đi thôi.” Nàng gánh chịu phầnnày không oán cũng không hận, nàng vui vẻ chịu đựng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]