Giang Bắc Hồng đến, La Tử Kiêm mặc dù kinh hãi, nhưng vẫn lấy lễ đốiđãi. Dù sao cũng là con của cố nhân, tuy trong lòng không hài lòng,nhưng trưởng nữ chẳng phải đã gả cho giai tế (con rể tốt) đó thôi, nêncũng chẳng muốn so đo.
“Hiền chất, lần này đến, không biết có chuyện gì… Ách? Cháu làm gì…”
Giang Bắc Hồng quỳ hai đầu gối xuống đất, thảm thiết hối hận đầy mặt, “La báphụ, xin tha thứ cho tiểu chất năm đó hành động ngu ngốc, tiểu chất sailầm rồi!”
La Tử Kiêm vội vàng tới đỡ, “Đã…. Đã xảy ra chuyện gì?”
“La bá phụ, người nghe tiểu chất nói xong…” Giang Bắc Hồng cố ý quỳ xuốngđất không đứng dậy, “Tiểu chất đã tra rõ ngọn ngành, La bá phụ chưa từng mắc nợ nhà cháu. Năm đó là tiểu chất ngu độn, lại tin người sàm ngôn,xin bá phụ trách phạt tiểu chất!”
La Tử Kiêm thản nhiên cười một tiếng, “Tra rõ là tốt rồi, đứng lên nói chuyện đi.”
“Bởi vì tiểu chất nhất thời phạm lỗi, hại tới chung thân đại sự của Chẩn nhi, tiểu chất thật không có mặt mũi nào đứng dậy.”
“Người đâu phải thánh hiền, ai có thể không phạm lỗi chứ. Huống chi Chẩn nhiđã là con dâu của người ta, cuộc sống mỹ mãn, chúng ta cũng không vì thế mà canh cánh trong lòng….”
“Với tài mạo của Chẩn nhi, nàng vốnlà nên gả cho một người trí đức song toàn, vốn nên phải là người hạnhphúc nhất thế gian, nếu không phải tiểu chất….” Giang Bắc Hồng thẹnthùng không nói nên lời.
La Tử Kiêm cúi người vỗ vỗ vai người trẻ tuổi, hòa ái cười nói:
“Vị hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tuong-cong/120625/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.