“Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”(*)
Dưới ánh đèn, Chi Tâm viết xong một chữ cuối cùng, cười hì hì, đưa nương tử đang thêu ở bên cạnh, “Trân nhi, nàng xem.”
La Chẩn thờ ơ nhận lấy, lại ngột sửng sốt, “Tướng công, chàng học “Kinh Thi” khi nào?”
“Kinh Thi?” Chi Tâm lắc tay, mái tóc đen dài như nước cũng đong đưa theo, “Chi Tâm chưa hề đọc qua a.”
“Vậy hai câu này, chàng từ nơi nào nghe được?”
“Sói ca ca khi nắm tay sói tỷ tỷ thì cũng nói như vậy. Chi Tâm cảm thấy thật là đẹp thật là đẹp, liền muốn nói cho nương tử nghe….”
Hắnkhông nói nàng cũng quên việc này. Đôi mắt xinh đẹp nhíu lại không cóthiện ý, “Chàng nói khi chàng động phòng là chàng theo sói ca ca cùngsói tỷ tỷ học được, có đúng không?”
Chi Tâm mặt ửng đỏ, “Đúng nha.”
Đúng nha? Trong mắt đẹp hoàn toàn hiện ra tia sáng muốn giết người, “Sói caca, sói tỷ tỷ của chàng… Lúc động phòng cũng giống như A Hắc A Hoàngđộng dục như vậy… Như vậy…” Trời xanh a, nàng không muốn sống nữa.
“Không phải đâu! Không phải đâu!” Chi Tâm không biết nương tử vì sao vừa dậmchân vừa che mặt vừa than ngắn thở dài, nhưng lại theo bản năng muốngiải thích rõ, “Sói ca ca sói tỷ tỷ không giống A Hoàng A Hắc đâu, bọnhọ là người, giống như Phạm Phạm…” Phạm Phạm nói không thể nói cho bấtluận kẻ nào, vậy có thể nói với nương tử haykhông đây? Nhưng nếu nươngtử…
Hử? Giống như Phạm Phạm? Là người sao? La Chẩn ôn nhu cườinói: “Vậy tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tuong-cong/120624/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.