Edit: Khuynh Khuynh
______________________________
Diêm Liệt Dương thấy thế, vừa lòng gật nhẹ đầu, nhìn Bộ Mạch Nhiên, nói: "Vậy ngươi, theo ta trở về đi."
Bộ Mạch Nhiên nhìn hắn, thở dài, kỳ thật nàng có thể tự mình thoát ra, nhưng nếu bây giờ mọi chuyện đã đi đến bước này, vậy thì cứ theo bậc thang mà hắn đã cho để xuống thôi, dù sao như vậy sẽ không cần tốn sức của mình, hơn nữa vừa rồi nàng quan sát cách Diêm Liệt Dương làm việc, cảm thấy có lẽ ở bên cạnh hắn, sẽ tốt hơn ở trong tay Mộ Dung Trại nhiều lắm.
"Đi thu dọn đồ đạc đi, ta chờ ngươi." Diêm Liệt Dương trầm giọng nói, thẳng tắp đứng trong đại sảnh.
Bộ Mạch Nhiên yên lặng gật đầu, dưới sự dẫn dắt trong vẻ mặt trợn mắt há mồm của Mộ Dung Phúc mà đến sương phòng mình nghỉ tạm.
"Tiểu thư, đi với Diêm thiếu rất tốt, hắn sẽ không làm gì người." Mộ Dung Phúc nhỏ giọng nói, lại kêu gia nhân ở phía sau hỗ trợ thu thập này nọ.
Bộ Mạch Nhiên lắc đầu, nói: "Các ngươi đều ở bên ngoài chờ đi, ta tự mình thu dọn là được rồi."
Mộ Dung Phúc không có cách nào khác, đành phải ở bên ngoài đợi.
Chỉ một lát sau, Bộ Mạch Nhiên đã đem hành lý của mình thu dọn gọn gàng, nàng nhìn chung quanh căn phòng mình đã ở hơn hai tháng, dừng lại một chút, đi đến trước thư án, viết một phương thuốc cho lão Hầu gia.
Bột nhân sâm, mỗi lần ba tiền, gạo tẻ năm mươi tiền. Gạo tẻ thêm nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-trien/1982839/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.