*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Kinh Niên và Lý Kỷ đứng ở vị trí hẻo lánh. Phía bên kia Lục Tư Nặc đang nói chuyện cùng Hứa Viễn Sơn. Sự tập trung của mọi người đều ở đó, không ai chú ý tới hai anh em họ.
Tôi đứng cách bọn họ không xa, nghe bọn họ nhỏ giọng nói chuyện.
Lý Kỷ hạ thấp âm lượng, thầm thì nói với Lý Kinh Niên, “Anh, đến tận bây giờ em cũng vẫn cảm thấy Hứa Gia Dương không phải loại người sẽ tự sát. Trước đây nó từng tung hoành như vậy mà. Nó làm người khác tự sát nghe còn có lý ấy.”
“Em cũng nói, đó là trước đây.” Lý Kinh Niên khẽ trả lời gã.
Lý Kỷ như đang nhớ lại quá khứ, lắc lắc đầu, nói: “Không giống, thật sự không giống.”
“Hồi xưa, em, Triệu Tuấn, Hứa Gia Dương, ba bọn em là thật sự tốt số, muốn gì được nấy, chẳng cần gánh vác cái gì.” Lý Kinh Niên nói, “Em và Triệu Tuấn thì thuận buồm xuôi gió. Trái lại, lúc trước mẹ của nó cứ thế chết đi, rồi nó không vượt qua được. Hơn nữa, không phải còn một tên sát thần Chu Minh Khải hay sao?”
“Đúng chuẩn là sát thần.” Lý Kỷ cười cười, nhưng vừa nhìn di ảnh của tôi lại không cười được nữa, “Chẳng qua là, đáng tiếc cho Hứa Gia Dương… Mới hai mươi bảy thôi.”
Lý Kinh Niên không nói gì, tôi chỉ thấy cặp lông mày nhíu lại của anh.
Bầu không khí ở lễ tưởng niệm cũng không thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-nham-chan-nhat/1321012/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.