*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió lạnh thúc tôi tỉnh, thì ra ở bên anh chỉ là một giấc mộng.
Tuyết thủ đô rơi xuống liên tiếp một ngày một đêm. Khi Chu Minh Khải lại ra ngoài, phát hiện bên ngoài đã trắng xóa. Chỉ có người xe thường thường qua lại trên đường phố là ẩm ướt.
Tủ lạnh của Chu Minh Khải tích trữ không ít đồ. Hơn nữa hắn không tự mình xuống bếp mấy, phần lớn là gọi thức ăn ngoài, nên cũng không cần ra ngoài làm gì. Dựa vào vết thương lần trước, hắn khá yên tâm thoải mái xin nghỉ dài hạn.
Nếu không phải thức ăn của Alexander đệ nhị đã thấy đáy, có lẽ hắn vẫn còn chưa muốn ra khỏi cửa.
Chu Minh Khải rất ít khi mặc áo phao, chê là mặc nó thì cử động không được thoải mái lắm. Với lại, mùa đông ở thủ đô trước đây cũng không tính là lạnh, hắn hầu như chỉ mặc áo gió sống qua mùa đông.
Dáng vẻ mặc áo phao còn đeo khăn quàng cổ của Chu Minh Khải trông có phần mập mạp, nhưng được cái mặt mũi dễ nhìn. Hắn đeo kính gọng vàng, nom rất nhã nhặn.
Bây giờ Alexander đệ nhị đã mập hơn một chút. Mà làm một con chó cỏ, nó vẫn không quá xứng với khí chất của chủ nhân nó. Chu Minh Khải cầm dây dắt chó, còn Alexander đệ nhị thì đàng hoàng đi theo sau hắn.
Hai bên đường phố còn ít tuyết đọng, giữa đường ẩm ướt trơn trượt. Mặc dù Chu Minh Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-nham-chan-nhat/1321010/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.