*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa đông ở Liễu thành đi sớm về trễ. Đầu mùa xuân vào tháng ba, tuyết đọng đã bắt đầu tan dần. Giữa bầu trời là mặt trời chói lóa, một mảnh sáng ngời, nhưng nhiệt độ vẫn thấp đến mức không thể thấp hơn.
Tôi nghe thấy tiếng Alexander nhà tôi cào cửa phòng. Sau đó không biết làm cách nào mà nó đẩy vào được, nhỏ giọng kêu dưới giường tôi.
Đây coi như là đồng hồ báo thức sinh vật cỡ nhỏ đi.
Qua một kỳ nghỉ đông, tôi đã quen với việc ngủ thẳng đến khi tự dậy hàng ngày, hoàn toàn quên khuấy đồng hồ báo thức là vật gì. Mỗi ngày đều là mẹ tôi trực tiếp xốc chăn gọi.
Năm mới đi qua rất thoải mái, mặc dù không có thu được tiền mừng tuổi nào. Là vì Lâm Thanh Dật miệng hạ lưu tình(1),cha mẹ tôi cũng không biết tôi thi học kỳ thành cái quỷ gì, vẫn để tôi an tâm hưởng thụ năm mới.
(1) biến tấu của cụm từ “thủ hạ lưu tình”.
Một kỳ nghỉ đông rất thanh thản dễ chịu. Nếu không có bài tập nghỉ đông thì sẽ càng hoàn hảo.
Hôm nay là ngày tựu trường, tôi vẫn luôn nhớ, đã lâu chưa gặp Chu Minh Khải rồi, cũng không biết hắn ăn Tết có tăng cân không nữa.
Hơn 7 giờ sáng, tôi còn đang nằm trong ổ chăn thì nghe đến tiếng đĩa nhạc CD truyền vào từ phòng khách, bật bài “Phiêu tuyết” của Trần Tuệ Nhàn, một bài hát tôi đã nghe vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-nham-chan-nhat/1320977/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.