‘Ta…như thế nào…’
Mình giết Yến Phàm Vũ…giết y…giết y… Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại ya nghĩ ấy, Ngạn Lạc Thường trong nháy mắt hiểu được, Yến Phàm Vũ quan trọng thế nào đối với hắn. Thế nhưng, vì cái gì lại đâm y, vì cái gì lại thương tổn y.
‘Không cần phải…không cần phải…’ Ngạn Lạc Thường ôm chặt lấy Yến Phàm Vũ ‘Không cần phải như thế a…Vũ, ngươi tỉnh lại…ta đã nhớ ra rồi, ta là Ngạn Lạc Thường…người ta yêu nhất là ngươi a…Ngươi mở mắt ra đi !’ Nước mắt không kìm được chảy xuôi xuống theo hõm má, thấm vào vạt áo đã sớm nhuốm đỏ ‘Tỉnh lại, ngươi còn không mở mắt ra cho ta…ngươi còn chưa nhìn thấy hài tử của chúng ta xuất thế mà…Tỉnh lại…ta van cầu ngươi…’
‘Ngươi thảo mãn chưa ?’ Lạc Sở Khí tức giận nhìn Lãnh Sát ‘Chẳng lẽ nhìn chúng ta đau khổ ngươi mới cao hứng ? Lãnh Sát, đến tột cùng…Ngươi đến tột cùng là muốn làm gì… ?’
‘Làm gì ? Lạc Sở Khí, ngươi hỏi ta câu này không dưới một lần, ta chính là muốn nhìn thấy các ngươi khổ sở, ta chính là muốn các ngươi thồng khổ. Những điều này là lỗi của ngươi, là do ngươi chuốc lấy. Năm xưa, nếu không phải ngươi xen vào, Ngạn Tử sẽ không rời bỏ ta. Nếu như không phải do đồ đệ Yến Phàm Vũ của ngươi, Ngạn Lạc Thường vẫn mãi là đồ đệ hoàn mĩ nhất của ta. Các ngươi đều đáng chết…. ! Ha…ha…ha !’ Tiếng cười Lánh Sát truyền khắp sơn cốc, tựa hồ như đem mọi chuyện hiện về.
‘Lạc Sở Khí, ngươi nhớ rõ không ? Lúc trước, nếu như không phải ngươi cố ý muốn dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-dich-nhan-luyen-lac-thuong/1318803/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.