Yến Phàm Vũ cùng Lạc Sở Khí theo đúng hẹn tới ngọn núi phía thành Nam. Tứ bề vắng lặng, không một bóng người lai vãng, cơ hồ là yên lặng đến đáng sợ.
“Các ngươi đã tới…” Lãnh Sát mỉm cười từ phía sau tảng đá lớn đi lại “Đã lâu không gặp, Lạc Sở Khí…”
“Thật là ngươi, Lãnh Sát…” Bạn cũ gặp mặt, không hề có cảm giác cao hứng, về phía Lãnh Sát, có thể coi như căm hận khôn xiết.
Yến Phàm Vũ không có tâm trạng mà để ý đến cừu hận của bậc bề trên, trong lòng y lúc này chỉ duy nhất lo lắng cho an nguy của Ngạn Lạc Thường: “Lạc Thường đang ở chỗ nào? Ngươi mau đem hắn ra đấy!”
“Ngươi nói thế là sao? Ta đây thân là sư phụ hắn, đau hắn còn không kịp, ngươi lại sợ ta thương tổn hắn sao…”
“Lãnh Sát, nếu như ngươi hận ta, cứ hướng về ta mà trả thù, không liên quan đến tiểu bối.”
“ Lạc Sở Khí, ngươi đừng giở cái giọng thanh cao đó ra. Hường về ngươi, ngươi có chịu nổi không?” Lãnh Sát cất lên âm thanh khinh miệt, phất tay một cái, một bóng người sau lưng tiến lại, chính là Ngạn Lạc Thường.
“ Lạc Thường!” Chứng kiến ái nhân bình an vô sự, Yến Phàm Vũ nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Ngạn Lạc Thường đứng ở sau lưng Lãnh Sát, lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh.
“Lạc Thường! Giết hắn!’’
“Đồ nhi tuân lệnh!” Ngạn Lạc Thường vừa nói xong, tay đã nhanh nhẹn rút ra bảo kiếm, trong nháy mắt hướng về Yến Phàm Vũ mà đánh xuống. Bị hành động này của Ngạn Lạc Thường dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-dich-nhan-luyen-lac-thuong/1318802/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.