Hảo lãnh, vì sao thân thể lại lạnh như vậy, thật giống như ngày đó…
Bởi vì độc tính của xà, Ngạn Lạc Thường cuộn mình run rẩy trong lòng Yến Phàm Vũ. Lồng ngực Yến Phàm Vũ ấm áp, trở thành nơi sưởi ấm cho Ngạn Lạc Thường. Không rõ bản thân mình rốt cuộc làm sao, chỉ biết hắn không muốn mất đi hơi ấm này, tựa như năm xưa cha rời xa hắn…
“Hảo …lãnh…”
Ngạn Lạc Thường thần trí không rõ, ôm chặt Yến Phàm Vũ, miệng không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ này.
Nhìn Ngạn Lạc Thường bị như vậy, Yến Phàm Vũ gấp đến độ xoay quanh. Chết tiệt, độc xà đã hút ra nhiều nhưng vẫn còn một ít lưu lại trong cơ thể Ngạn Lạc Thường. Nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ chết mất.
Yến Phàm Vũ ôm chặt lấy Ngạn Lạc Thường đang phát run, muốn dùng chính nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho hắn:
“Lạc Thường, không có việc gì. Ôm chặt ta…”
Yến Phàm Vũ ôm lấy Ngạn Lạc Thường, dụng khinh công, thật nhanh đã quay trở lại Thịnh Lam lâu. Vì đã qua giờ đóng cửa nên hạ nhân trong lâu đều đã đi nghỉ cả. Hạ Cẩm đang chuẩn bị tắt đèn, chợt nghe thấy Yến Phàm Vũ kêu to, không nói hai lời vội khoác ngoại y đi ra, chỉ thấy Ngạn Lạc Thường y phục tả tơi, ở trong ngực Yến Phàm Vũ run rẩy.
“Ta nói Yến Phàm Vũ, ngươi đã đối Ngạn Lạc Thường làm gì? Chật vật như vậy? Dù sao người ta cũng sẽ là của ngươi, gấp gáp cái gì…” Hạ Cẩm vốn chỉ muốn mở miệng nói giỡn vài câu, ai biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-dich-nhan-luyen-lac-thuong/1318764/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.