Ôm Ngạn Lạc Thường từ trong Thịnh Lam lâu đi ra, Yến Phàm Vũ nội tâm sớm đã cười muốn nở hoa. Cùng lúc được giáo huấn tên tiểu tử Tần Nhị Thế kia, phương diện khác lại dẫn được Ngạn Lạc Thường đi theo mình. Tuy vừa giải quyết hết thảy sự tình đã muốn làm khổ hầu bao của y nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy rất xứng đáng. Mà Ngạn Lạc Thường lúc này vẫn lẳng lặng để cho Yến Phàm Vũ ôm. Bất quá cũng bởi vì trong tình trạng như thế, lại nhận thức được Yến Phàm Vũ khinh công rất giỏi, nãy giờ đã đem hắn lướt qua mười mấy căn nhà rồi.
Tựa hồ sợ Ngạn Lạc Thường mệt mỏi, Yến Phàm Vũ dừng trên một cành đại thụ, buông người trong lồng ngực ra. Mùi hương nhàn nhạt trở nên đậm hơn, y quyến luyến vẫn không muốn buông
“Mệt không?”
Yến Phàm Vũ hỏi một câu, nhưng Ngạn Lạc Thường không có trả lời.
“Ha ha, còn muốn giả bộ tới khi nào?”
“Cái gì?”
“Ngươi nghĩ rằng ta nhìn không ra sao? Rõ ràng ngươi khinh công rất khá, võ nghệ lại cao cường, thế nào lúc trước lại không giết luôn tên kia?”
“Như thế nào lại bị phát hiện?”
“Ngươi xem, đứng trên cành cây nguy hiểm như vậy, người bình thường khẳng định cước bộ đã không yên, ngươi lại có thể bình tĩnh yên ổn, khí tức cũng không hỗn loạn, sơ hở lớn a~”
“Ngươi cho rằng đây là sơ hở…”
Ngạn Lạc Thường trong nháy mắt rút từ trong ngực một cây trường tiêu, mũi kiếm sắc nhọn lộ ra, hướng Yến Phàm Vũ mà đâm tới. Yến Phàm Vũ nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-dich-nhan-luyen-lac-thuong/1318763/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.