Sáng ngày hôm sau, Dụ Chiêu ngạt thở mà mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy Từ Ly Yến mặc tạp dề màu vàng chói mắt ngồi xếp bằng bên cạnh đang bóp mũi mình.
“Mau dậy con heo lười, đồ ăn làm xong hết rồi anh vẫn không thèm tỉnh.”
“Cậu… nấu cơm?” Dụ Chiêu nhất thời không kịp thích ứng, nhìn tạp dề mặc trên người mình có thể xem là đẹp mắt thì giờ khoác trên người Từ Ly Yến thấy cực kì xinh đẹp, chưa kể hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng Tây thì quý công tử ưu nhã này mới xuống bếp làm cơm cho hắn ăn.
Từ Ly Yến cười nhạt nhìn hắn, “Nhìn tôi không giống người biết nấu cơm?”
“Từ trước tới giờ chưa thấy cậu làm qua.”
“Đó là vì đã có anh làm rồi.” Từ Ly Yến nói xong rủ mi, lại nói: “Việc tối hôm qua…”
Chuyện tối hôm qua đúng là mất mặt, cậu biết mình sợ quỷ nhưng cũng không ngờ mình sợ quỷ đến thế. Thành thật mà nói thì con quỷ tối qua nhìn không đến nỗi quá đáng sợ, ít nhất là không sợ bằng mấy con trong phim cậu vừa xem nhưng cái sự sợ hãi dường như đã ăn sâu vào máu cậu, không khống chế được. Từ Ly Yến không muốn mình yếu đuối như thế trước mặt Dụ Chiêu, đáng tiếc không tính trước được, lúc cậu yếu đuối nhất lại có mặt hắn.
Cậu cực kì muốn giết người diệt khẩu, nếu như có thể!
Nhìn thấy sát khí ẩn sau nụ cười của quý công tử trước mặt, Dụ Chiêu thức thời lập tức giơ tay thề, “Yên tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-quy/3070072/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.