Trịnh Tử Cần thấy Lâu Mỹ Tử ngồi ngây người ra, cái khí thế bức người của vị mỹ phụ (=người phụ nữ trung niên xinh đẹp) thường ngày nay đã mất đi không còn chút nào, từ tận đáy lòng hắn cũng cảm thấy xúc động, thở dài một hơi, hắn đã từng cho rằng mình là người đặc biệt duy nhất tồn tại trong lòng Cư Vũ Thác, nhưng vì cái gì Cư Vũ Thác lại có thể giấu diếm hắn một sự khiện then chốt thế này chứ? Cái gọi là bốn mươi chín ngày đến tột cùng là như thế nào? Mà ngày mai chính là ngày thứ bốn mươi chín… Nhìn về phía xa xa nơi có hình ảnh của bác sỹ đang đi ra đi vào cấp cứu, đột nhiên tâm niệm khẽ động, hơn một tháng trước, Cư Vũ Lâu dùng trăm phương nghìn kế ngăn cản hắn, không cho hắn đi vào trong phòng bệnh thăm Cư Vũ Thác, nhưng kế tiếp sau đó Cư Vũ Lâu lại dùng rất nhiều thủ đoạn ngăn cản mọi tin đồn thổi ra ngoài, hắn nhớ rõ bệnh tình của Cư Vũ Thác lúc đó giống hệt như hiện tại. Trong này nhất định có quan hệ. Nhắc mới nhớ Cư Vũ Thác đưa cho hắn một phong thư, còn có thêm một loạt các câu nói ngốc nghếch nữa, Trịnh Tử Cần chạy đến WC ngay lập tức để mở ra lá thư này ra, bên trong có hai trang giấy, trang thứ nhất y gửi riêng cho Trịnh Tử Cần. Trong thư viết, nếu đợi qua nửa đêm mai, Cư Vũ Lâu còn chưa trở lại, bản thân Cư Vũ Thác cũng chưa tỉnh, như vậy hắn phải đem một lá thư khác đưa cho luật sư, nói vớiluật sư đây là chứng cớ, hãy dựa vào cái này cứu Cư Vũ Lâu ra, để cho Cư Vũ Lâu tiếp nhận chức vụ bang chủ, dẫn dắt Thiên Hà bang. Mặt Trịnh Tử Cần trắng bạch khi nhìn kỹ trang giấy thứ hai, đó là một phong thư tự thú, trong đấy Cư Vũ Thác đã thừa nhận, y vì trả thù Vương Viên dùng chiếc xe điều khiển từ xa bên trong có chứa bom đi ám sát y, nên chính tay y đã giết Vương Viên, sau đó, vì bình thường y với đệ đệ không hợp tính nhau, cho nên trộm giày của đệ đệ muốn đổi vạ cho hắn, nhưng do tối nào cũng nhìn thấy hồn ma của Vương Viên hiện về đòi lấy mạng y, điều này khiến y cảm thấy mình không thể nào thoát khỏi âm hồn không tan ấy, nên mới viết trước phong di thư này để tự thú. Sự thực không phải như thế này, mồ hôi lạnh của Trịnh Tử Cần chảy ròng ròng. Cân nhắc về phong thư này một lúc, những điều trong thư thật giống như Cư Vũ Thác đã sớm đoán được trước việc mình sẽ bị ngất, thậm chí có cứu cũng không cứu lại được, cho nên y mới dự định hi sinh chính mình, cùng lúc một lúc vừa có thể cứu được Cư Vũ Lâu, về phương diện khác, khiến cảnh sát không để ý đến Ông Cao Tín. Điều này làm Trịnh Tử Cần không khỏi trầm tư, Cư Vũ Lâu là đệ đệ của Cư Vũ Thác, cứu hắn thì không tính làm gì, nhưng Ông Cao Tín chẳng qua là cái phụ tá, vậy nên, vì cái gì mà Cư Vũ Thác lại phải phí công sức đi bảo vệ hắn? Chẳng lẽ vì sau lưng Ông Cao Tín có Cực Hoa Tổ làm chỗ dựa? Hoặc, do Lâu Mỹ Tử cũng có liên quan trong đó, cho nên Cư Vũ Thác muốn bảo vệ cho mẹ? Nội tình rắc rối phức tạp khiến Trịnh Tử Cần lần thứ hai đem lá thư thu về, nhưng sau khi rời khỏi WC, hắn âm thầm phát lệnh cho thuộc hạ thân tín, từ giờ trở đi bất kể ngày đêm đều phải theo dõi gắt gao Ông Cao Tín, tuyệt không để hắn có cơ hội trốn về Nhật Bản. Ngày thứ 49, vừa quá nửa đêm, đột nhiên Cư Vũ Thác lại có ý chí, hắn đứng ở đầu giường, lẳng lặng nhìn chính mình đang nằm ở trên chiếc giường đơn trong phòng bệnh cao cấp. Mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân màu xanh, lúc này trông y an tĩnh như một pho tượng vậy, ngoại trừ việc trên người y đang có rất nhiều thiết bị giám sát, cùng với máy điện tâm đồ cứ cách một khoảng thời gian cố định sẽ vang lên một tiếng bíp, nhắc nhở trái tim của người này còn đập. Hồn phách của y đã rời khỏi thân thể, rốt cục có thể cùng các hồn phách vốn chậm chạp không quay về kết hợp lại với nhau lần nữa, nhưng y vẫn cảm giác thân thể mình vẫn nặng nề như cũ, cũng không có cách nào bay lên được, không biết có phải vì hồn phách mình vẫn đang được nối với thân thể bằng một sợi dây không nữa. Y ngồi xổm xuống cầm lấy sợi dây nối từ gót chân của mình với lại gót chân của người đang nằm ở trên giường, sợi dây này bám lấy y khiến y không được tự do. Mẹ y Lâu Mỹ Tử ghé vào giường y ngủ, mỹ phụ ung dung đẹp đẽ quý phái hàng ngày, hôm nay ngay cả lễ nghi cũng lười biếng chải chuốt, lúc này nàng chẳng qua là một người mẹ tâm đã phải chịu sự đả kích trầm trọng, đang ngồi ở bên cạnh đứa nhỏ đã ngủ say bất tỉnh, hy vọng có sự kỳ tích nào đó xảy ra. “Mẹ, mẹ?” Cư Vũ Thác thử gọi. Lâu Mỹ Tử không nghe thấy. Cư Vũ Thác có chút thất lạc, hoặc tử vong chính là một chuyện như vậy. Y đoán đại khái sẽ có mấy người cán bộ còn đợi ở bên ngoài, dù sao người nằm bên trong phòng bệnh chính là bang chủ bọn hắn hiện giờ, y cũng không để ý Trịnh Tử Cần sau khi đọc xong lá thư sẽ hủy nó đi, mà y chỉ chú ý tới việc Cư Vũ Lâu có được trả tự do một cách thuận lợi hay không. Y muốn mở cửa ra ngoài, nhưng khi tay cầm vào khóa, nó lại xuyên thấu qua, điều này khiến y xác định lúc này bản thân mình là quỷ, cũng nhịn không được tự cười bản thân. Hoặc, có khi nào đây cũng là một loại tự do khác chăng? Bên ngoài hàng lang yên tĩnh rộng lớn, trước cửa phòng bệnh luôn có các hộ lý (=y tá) đi ra đi vào, bốn đường chủ đều ngồi ở phía đối diện với phòng dành riêng cho hộ lý, thuộc hạ tùy thân (=luôn mang theo bên cạnh) của bọn họ đều tránh ở dưới lầu, tất cả đều nhìn nhau mà không nói một câu nào. Hắn nhìn thấy Trịnh Tử Cần đi phòng của mấy người hộ lý, câu được câu không cùng một người hộ lý nữ mặc bộ quần áo màu hồng nhạt nói chuyện phiếm. Cư Vũ Thác đến gần, phát hiện Trịnh Tử Cần không phải đi tán gái, mặt hắn tuy chứa đầy sự mỏi mệt, hắn vẫn cứ khăng khăng một mực dò hỏi vị hộ lý kia về bệnh trạng của Cư Vũ Thác, hỏi đến nỗi mà ngay hộ sĩ đều không trả lời được, thế mà điều này vẫn không khiến Trịnh Tử Cần dừng lại, hắn lại đi hỏi bác sỹ để có thể có được càng nhiều lời giải đáp. Thương Kiều đi qua đập đập vai Trịnh Tử Cần nói: “Bác sĩ hai ngày nay đều làm tất cả các loại kiểm tra mà vẫn không tìm ra được nguyên nhân y bị hôn mê, tạm thời chỉ có thể dùng các hệ thống máy móc tiên tiến đến duy trì sinh mệnh, ngươi hỏi hộ sĩ có thể hỏi được cái gì?” “Thế nhưng…” Trịnh Tử Cần bất đắc dĩ, hắn không muốn ngồi chờ chết. Cư Vũ Thác thử thăm dò, y khẽ gọi vài tiếng, “Tử Cần, Thương Kiều, nghe được tiếng của ta không?” Trịnh Tử Cần không nghe được, những người khác cũng không nghe được. Cư Vũ Thác đi đến bên cạnh những người khác, nghe bọn hắn tốp năm tốp ba thảo luận, nói ở chỗ luật sư có chứng cứ mang tính quyết định rồi, nó có thể giúp Cư Vũ Lâu được thả ra rất nhanh, nếu lúc đó mà Cư Vũ Thác vẫn không tỉnh, vậy thì lập tức thông qua trình tự chính thức, để Cư Vũ Lâu tiếp nhận vị trí bang chủ, về điểm ấy thì tất cả mọi người đều không dị nghị, nhưng tiếp sau đó bọn họ bắt đầu thảo luận về những người thích hợp để đi theo bang chủ, điểm ấy lại có rất nhiều tranh luận, Cư Vũ Thác nghe rồi một lúc, suy nghĩ một chút, dù sao thì y cũng không có cách cung cấp ý kiến đóng góp, hãy để cho đệ đệ tự quyết định đi, y tin tưởng cách nhìn người của đệ đệ so với mình còn tinh hơn, tuyệt đối sẽ không lựa chọn người có tài trí tầm thường. Y lại nhìn đến Ông Cao Tín cùng Ông Hàm Lăng đứng ở góc tường, tận lực bảo trì khoảng cách cùng bên này, bọn họ không muốn để cuộc trò chuyện của hai phụ tử rơi vào trong tai những người khác. Y đi qua đó, vừa đi về phía đó một vài bước, sợi dây ở gót chân theo khoảng cách bị kéo dài của y mà ngắn lại, khoảng cách chỉ còn cách Ông Cao Tín ba bước thì dừng lại cũng không có cách nào đi tiếp được nữa, xem ra y không thể cách thân thể quá xa. Nghe được Ông Hàm Lăng nôn nóng nói: “… Nếu như y vĩnh viễn hôn mê, hôn sự làm sao bây giờ?” “Kế hoạch vốn tưởng rằng được an bài tốt thế mà lại bị đánh tan, ai sẽ ngờ tới y lại vô thanh vô tức liền lâm vào hôn mê chứ? Trước đó cũng không có dấu hiệu…” “Trước đó không phải bị tai nạn xe cộ sao? Có thể là di chứng sau tai nạn, dù vài ngày nữa y tỉnh, nói không chừng sau này còn có thể vết thương cũ tái phát… Ta không muốn mạo hiểm…” “Đây là mệnh lệnh của tổ trưởng, ngươi có thể kháng cự sao?”Thái độ của Ông Cao Tín rất kiên định. “Nếu y mãi không tỉnh thì sao? Vị trí bang chủ sớm muộn rơi vào trong tay Cư Vũ Lâu, đến lúc đó thì làm sao bây giờ?” “… Nếu là như thế này, ngươi liền thay đổi mục tiêu đến lên người phó bang chủ, chỉ cần lên làm bang chủ phu nhân, tổ trưởng sẽ không nói gì, đến lúc đó ngươi tận lực ở đầu gối thổi phong(=đầu gối thổi gió,ý đây là em nó sắc dụ để anh quy thuận Cực Hoa Tổ),thay đổi thái độ của trượng phu(=chồng) về Cực Hoa Tổ…” “Cư Vũ Lâu đối với ta không có hứng thú.” Ông Hàm Lăng oán hận nói. “Thử xem, trước kia là trước kia, bây giờ hắn nói không chừng chỉ đang giả vờ để người ta nhìn mà thôi. Điều kiện của ngươi tốt như vậy, sẽ không có khả năng làm chướng mắt hắn.” “Ân, ta biết rồi…” Ông Hàm Lăng gật đầu.(thố thố: dã man~~~~~~~hai cha con nhà này quá gian xảo a~~~~~~~) “Bang chủ khi nào thanh tỉnh còn chưa biết, tóm lại trước tiên ngươi vẫn giả bộ tình thâm nghĩa trọng, mới không làm người khác dị nghị được, nếu bang chủ thực sự thành người sống đời sống thực vật, ngươi phải làm bộ thương tâm gần chết, mượn cớ cầu phó bang chủ an ủi, hắn sớm muộn sẽ rơi vào trong tay ngươi…” Cư Vũ Thác lui ra phía sau vài bước, y không hề cảm thấy ngoài ý muốn với câu chuyện mà hai cha con họ Ông đã nói trong này, nhưng mà y lại nghĩ tới cảnh sau này có khi Cư Vũ Lâu sẽ cưới Ông Hàm Lăng về làm vợ thật thì trong lòng y bỗng thấy thắt lại. Vì cái gì? Bởi vì không muốn đệ đệ cũng bị lừa như mình sao? Vẫn là… Y nên trở về thôi, đi qua phòng của hộ lý, đi qua mấy người cán bộ, đi qua người vẫn luôn cau mày Trịnh Tử Cần, xuyên qua cửa phòng bệnh, nhìn người mẹ đã già đi, cùng với bản thân đã gần như chết mất rồi. Y duy trì trạng thái lơ lửng như thế này cho tới khi nào? Tuy nói đã không có thân thể, nên thu được một loại tự do khác, nhưng vì thế mà càng trở nên trống rỗng hơn, cùng tịch mịch hơn. Chân chính tử vong đến tột cùng thì khi nào sẽ chân chính xảy ra?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]