Đầu tháng hai, cuối cùng đã đến vương đình Tây U, thành Phù Đồ.
Tuyết đọng sớm đã tan hết, nhưng mặt đất vẫn cứng như đá. Gió Bắc quét qua, làm mấy ngàn lá cờ mặt hổ báo nối tiếp nhau thành mây đen trải khắp bình nguyên. Từ xa nhìn đến, thứ càng khí thế bức người hơn chính là chiến trận mà hoàng tộc Tây U bày ra để tiếp đón đại quân khải hoàn.
Ngọc Trần Phi ghìm cương ngựa đứng phía xa trên sườn núi, híp mắt đánh giá, thở dài cười nói: "Lần này Nhị ca lại đoán đúng rồi."
Đại quân Tây U bệnh tình triền miên, mùa đông mấy năm nay đều ở cung Nam Lộc Hành núi Xuân Thần dưỡng bệnh, để lại Nhị vương tử Ánh Xuyên ngồi lên giám quốc.
Ánh Xuyên từng nói, chuyến này Ngọc Trần Phi viễn chinh, binh lực vương thành lỏng lẻo, tất nhiên có vài người anh em cha chú không an phận, hắn cũng có thể nhân cơ hội này nắm lấy cán, một lưới bắt trọn. Nay Ngọc Trần Phi quét mắt qua mấy lá vương kì hoa văn khác nhau kia, quả nhiên đã bớt đi vài lá.
Có điều lúc này việc Ngọc Ánh Xuyên cho người ra đón, tỏ vẻ thân thiết, cũng chỉ là cảnh lướt qua mà thôi. Ai mà vui vẻ đứng hóng gió lạnh chứ!
Cảnh chính tất nhiên vẫn là tiệc khánh công ăn uống thỏa thê.
Dưới lều vàng trải mấy trăm thước thảm da dê trắng tinh. Trên thảm kê chiếc bàn thấp, trên bàn có bơ và thịt xé phay. Bên cạnh là một hàng các hoàng tộc Tây U tai to máu mặt.
Trong tiếng đàn đầu ngựa* du dương, thị nô nối đuôi nhau tiến vào, tay bưng hũ bạc chén bạc, dưới khăn là rượu sữa ngựa thơm nồng.
[*Hình ảnh Mã đầu cầm/ Đàn đầu ngựa]
Lại nghe thấy tiếng tì bà tuyệt diệu, mười sáu thiên ma nữ khoác chuỗi ngọc men theo bước vào, tay ngọc rải cánh hoa, dáng múa thướt tha, tay áo lướt như bay.
Dẫn đầu là một cô gái đầu đội Phật quan ngà voi, thiên y như mây, xoay nhanh đến chỗ Bạch Long Hầu bên cạnh Nhị điện hạ, ngón tay lật lại, đưa ra một cành sen vàng.
Bạch Long Hầu nhận lấy hoa, cười sảng khoái, đứng lên xuống sàn nhảy cùng thiên nữ đó.
Hai người đều là tuyệt sắc khuynh quốc, ánh sáng lấp lánh, tay áo phất phơ trong gió, hoa rơi lả tả, mĩ lệ không thể tả.
Nhạc đến đoạn dồn dập, Ngọc Trần Phi thầm vận kiếm khí, phất tay áo tung hoa rơi như du long, lượn quanh bàn tiệc, đẹp như tiên cảnh.
Hết một khúc nhạc, gió lặng hoa ngừng, Ngọc Trần Phi kéo lấy thắt lưng người đẹp, hôn một cái lên mặt nàng, trêu chọc: "Người đẹp nhạc hay, nàng càng lúc càng biết dụ dỗ người khác rồi."
Lúc này ở dưới đài vẫn đang hoa mắt chóng mặt, không thể tự kiềm chế. Hai người ngồi trên ghế chủ tọa bừng tỉnh trước, vỗ tay tiên phong.
Trong tiếng vỗ tay vang dội như sấm, ánh mắt long lanh của Ngọc Trần Phi quét qua Ngọc Ánh Xuyên, dừng lại trên mặt một người ngồi bên cạnh hắn, nụ cười trên mắt lạnh đi.
Người đó là một thiếu niên cỡ mười ba mười bốn tuổi, mắt xanh tóc vàng, mặc đồ trắng của ngoại quốc, "Mộ Lan thích Bạch Long Hầu xinh đẹp." Y hệt như một đứa trẻ con, chỉ biết dùng từ đặt câu đơn giản, phát âm cũng ngọng nghịu, nghe có chút đáng yêu.
Ngọc Ánh Xuyên nghe thế bất ngờ mỉm cười.
Ngọc Trần Phi cụp mắt: "Tạ Thái tử hậu ái."
Thiếu niên nói năng không rõ này chính là thái tử Địch quốc nằm bên bờ Tây Xích Thủy.
Múa xong khai yến, tùy tùng mổ xẻ dê nướng nguyên con ngay trước mặt mọi người. Đương lúc rượu thịt say sưa, Ngọc Ánh Xuyên hỏi bâng quơ: "Tiểu Phi, có niềm vui riêng à?"
Ngọc Trần Phi nhếch mày, cười thâm thúy: "Đương nhiên." Sau đó có tiếng vỗ tay truyền đến, rất nhanh Huỳnh Hỏa kị binh đã áp giải hơn trăm thiếu nữ người Cảnh đến. Những thiếu nữ này được đổi một bộ váy yếm tinh tươm, được chải chuốt sáng sủa, đứng lần lượt cạnh nhau, như cơn gió xuân đêm về, hoa nở đầy khắp chốn hoang vu.
"Nhìn người đẹp mặc váy vàng kìa..." Các vương tôn quý tộc trên bàn tiệc nhướn dài cổ, bình phẩm từ đầu tới chân, đã có sẵn lựa chọn từ sớm.
Ngọc Ánh Xuyên nhìn các thiếu nữ đó, thái độ bình thản: "Tiểu Phi, có phải là thiếu..."
Ngọc Trần Phi có dự cảm không giấu được, liền lè nhè: "Thiếu à? Đệ quên mất... Người đâu, đưa tên tiện nô đó lên."
Các quý tộc ngồi bên dưới nghe lén hai người họ nói chuyện, âm thầm cười ra hiệu cho nhau: Quả nhiên, Bạch Long Hầu xảo quyệt có giấu của riêng!
Nhưng không biết mĩ nhân được hắn chọn trước là quốc sắc thiên hương thế nào?
Không khỏi có chút chờ mong.
Lát sau, một nam nhân áo đen bước qua đám người, dung mạo không có gì xuất sắc, thần sắc cũng lạnh lùng, bước đi vững vàng, thắt lưng thẳng tắp.
Đi đến trước thảm, y thong thả cúi người quỳ xuống, không nói tiếng nào.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thay vì nói vô cùng thất vọng thì nói tò mò có vẻ đúng hơn.
"Ngưỡng mộ đại danh Thẩm tướng quân đã lâu..." Ngọc Ánh Xuyên dùng ánh mắt đánh giá, một lúc sau nở ra nụ cười khó đoán.
"Tiểu Phi, ta muốn y." Hắn lạnh nhạt nói: "Có chịu bỏ thứ mình thích không?"
Mọi người nghe thế vẻ mặt càng cổ quái hơn. Người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt này chẳng lẽ có công phu mê hoặc gì mà có thể hút hồn Nhị điện hạ trong phút chốc?
Ngọc Trần Phi híp mắt, "Nhị ca quá lời rồi, làm gì phải nói đến bỏ thứ mình thích chứ? Cũng chỉ là một món đồ chơi tầm thường, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu mà thôi. Có điều người này có thù với đệ, đệ còn chưa giày vò y đủ." Hắn hơi lên giọng âm cuối, giống như vẫn còn là một thiếu niên làm nũng.
Ngọc Ánh Xuyên tựa như đã quen với trò này, thở dài cưng chiều, cười nói: "Tiểu Phi, nếu nói về thủ đoạn giày vò, mười người như đệ cũng không bằng ta. Chi bằng để vi huynh giúp đệ trút giận đi."
Ngọc Trần Phi cuối cùng đã biến sắc. Hắn vốn đang chống cằm ngồi xếp bằng trước bàn, lúc này quỳ thẳng người, mặt hướng về Ngọc Ánh Xuyên, cúi thấp đầu, bày ra bộ dáng nhận lỗi, khổ sở nói: "Nhị gia, Tiểu Phi không có chuyện gì giấu được huynh. Đệ đã có mấy phần thật lòng với y. Nhưng dù sao kẻ lạ không bằng người thân, chỉ cần hoàng huynh muốn, đệ nhất định sẽ dâng cả hai tay."
Ngọc Trần Phi bình thản giở bài với hắn thế này cũng là đang cược mấy chữ "kẻ lạ không bằng người thân", cược Ngọc Ánh Xuyên liệu có đau lòng vì "người ngoài" này không.
Quả nhiên Ngọc Ánh Xuyên ngơ ngẩn một lút, tựa như đang nghiền ngẫm hai từ "thật lòng", sau đó liền cười áy náy, nói: "Đã thế này ta cũng không chia cắt ái tình được rồi."
Ngọc Trần Phi vừa mới buông được trái tim treo ngược xuống đã nghe thấy Ngọc Ánh Xuyên chuyển đề tài, "Có điều phàm việc gì cũng phải là đôi bên tình nguyện." Hắn bỗng lên giọng: "Trầm tướng quân, ta cược với ngươi một ván có được không? Nếu như ngươi thắng, ta sẽ đưa toàn bộ người Cảnh còn sống về lại Cảnh Triêu. Nếu thua cược, ngươi phải thuộc về ta, được không?"
Ngọc Ánh Xuyên nói năng nhã nhặn, có chừng có mực, y hệt như người thấu tình đạt lí nhất trên đời này.
Thẩm Kính Tùng không hề do dự, trầm giọng đáp: "Được, ta đồng ý."
Ngọc Trần Phi nghe thấy thế tức đến đỏ mắt, nhất thời không thể nhìn được gì. Lực đạo trên tay mất khống chế, bóp nát chén ngọc lưu li trong tay, mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, phút chốc máu chảy như suối, thấm đỏ tay áo bông.
Ngọc Ánh Xuyên mở tay hắn ra, vừa cẩn thận lấy mảnh vỡ ra, vừa cười khẽ: "Thẩm tướng quân quả là người cảm tính, không hỏi xem cược cái gì sao? Tất nhiên ta sẽ không làm khó gì ngươi... Nghe nói Thẩm tướng quân có mĩ danh Tam tiễn thiên hạ, chi bằng, chúng ta cược bắn cung đi."
Nụ cười của hắn thâm sâu mà lạnh lẽo, giống như một con rắn độc đang nhẹ thè lưỡi.
.
.
Hết chương 13
Raph:
(*)"Tam tiễn thiên hạ" có khả năng lấy từ tích "tam tiễn định giang sơn" nói về nhân vật võ tướng - nhà quân sự nổi danh Trung Hoa sống ở thời nhà Đường là Tiết Lễ, Tiết Bình Quý. Dùng ba mũi tên bắn chết ba võ tướng của địch chết tại chỗ, khiến quân địch thua thảm bại. Ông cũng nổi tiếng là một người yêu dân ái quốc.
"Thiên hoa loạn trụy" nghĩa đen là "hoa trời bay loạn", nghĩa bóng là "ba hoa chích chòe".
Cá nhân tôi nghĩ câu "Thiên hoa loạn trụy, tam tiễn thiên hạ" muốn nói tới cảnh tượng bắn cung tên săn người sống (sẽ được miêu tả rõ hơn ở chương sau) tựa như hoa từ trên trời bay xuống. Hỏng biết suy đoán có đúng không nha :p.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]