Edit: Mr.Downer
Chung Khởi hiện tại đang rất xoắn xuýt, phải trưng một vẻ mặt như thế nào để đi vào văn phòng của An Vũ đây?
Có ba lựa chọn: A giả vờ ngu ngơ “Hớ hớ hớ xảy ra chuyện gì em cũng hổng biết đâu sếp”, B hối lỗi ăn năn “Sếp ơi em sai rồi em không dám nữa cho em xin cơ hội làm người lần nữa đi”, C cam chịu “Em muốn giữ im lặng không nói tiếng nào sếp nói cái gì cũng đúng”.
“Rốt cuộc phải làm sao đây trời!” Chung Khởi muốn gào rú.
“Em đang làm cái gì đấy?” Phó Ái nhìn dáng vẻ hết yêu nổi của Chung Khởi, nói: “Sếp gọi em vào phòng làm việc kìa.”
Dũng sĩ chân chính thì phải trực diện đối đầu với nhân sinh đầm đìa máu me. Chung Khởi gật đầu, hít sâu.
Phó Ái tuy đang cười, nhưng giọng điệu vẫn cứ bình thản: “Chúc mừng, hiếm thấy được triệu kiến.” Cô hài hước nói: “Phải nắm lấy cơ hội đấy, quý phi nương nương.”
“Chị đừng nên nói lung tung.” Chung Khởi phản bác, “Làm sao có thể gọi em là quý phi?” Đây là xem thường người khác đấy! Cậu tức giận nói, “Em là phải làm chính cung.”
Phó Ái kềm chế nét mặt, chỉ ở trong lòng lườm một cái: “Lại chưa uống thuốc rồi.”
Sau khi gõ “cốc cốc cốc” ba cái, nghe tiếng người bên trong phòng làm việc nói một câu “Mời vào”, Chung Khởi lúc này mới thẳng tắp sống lưng mà đi vào.
Vượt ra ngoài dự liệu, cậu còn có thể biểu hiện khá là bình thường, chí ít không thất lễ. Nở một nụ cười không thể soi mói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-han-nhat-thuong/144889/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.