Trong hai ngày tiếp theo, Nam Nhứ toàn uống nước ấm không ngừng, cho dù khắp người bị mồ hôi thấm ướt cũng không ngừng uống, cô biết chỉ có thế này mới có thể trao đổi ma túy từ trong cơ thể ra ngoài, nếu không sẽ để lại hậu họa khôn lường.
Tề Kiêu không còn giày vò cô nữa, cô biết hiện tại có thể nói như sống tạm bợ, nhưng cũng xem như sống khá “thoải mái”.
Ba ngày sau, Tề Kiêu từ bên ngoài trở về, ném cho cô một bộ quần áo.
Ngày hôm sau, Tề Kiêu dẫn cô ra khỏi khu rừng không biết tên này, xe Jeep lái ra khỏi chân núi, đi ngang qua một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, lại lái thêm một đoạn đường nữa thì nhìn thấy ngôi làng nhỏ, cô không hiểu chuyến đi này của Tề Kiêu có ngụ ý gì, nhưng có thể ra ngoài nên cô tất nhiên phải nghe theo.
Xe chạy hơn một tiếng đồng hồ thì tiến vào một khu vực tương đối phồn hoa, con chữ xa lạ trên bảng chỉ dẫn cô nhìn không hiểu, chỉ đành âm thầm ghi nhớ tuyến đường ở trong lòng.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng trước cửa một khách sạn rực rỡ lộng lẫy, cô nối đuôi Tề Kiêu bước xuống xe, suốt toàn bộ quá trình hai người chẳng nói với nhau câu nào.
Đàn em của Tề Kiêu bước xuống từ chiếc xe phía sau, súng không rời tay, khu vực hung tợn này cầm súng mà tưởng chừng như cầm điện thoại, sinh mệnh của con người tựa như kiến muỗi.
Trên đường cái, nơi đất người có đủ các loại người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-da/2641341/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.