Chương trước
Chương sau
Editor: Danh
Khoảng thời gian sau đó, tôi đã ôn tập tốt. Thi đại học là cơn ác mộng đối với mỗi học sinh cuối cấp 3. Tôi vẫn luôn ý thức được thân phận của mình trong gia đình này, cho nên tôi hy vọng nếu có một ngày phép thuật của tôi không thể biến ra giày thủy tinh, tôi vẫn có thứ để tôi dựa vào.
Quan hệ giữa tôi và Tu Nội vẫn chưa khôi phục, chúng tôi vẫn như trước không hề giao lưu với nhau. Nhưng sau này hôm đó, hẳn là cậu ấy biết tôi thèm muốn sắc đẹp của cậu nên thỉnh thoảng ra vẻ vô tình lắc lư bên cạnh tôi.
Buổi tối hôm thi xong đại học, tôi cùng mấy người bạn tốt ra ngoài ăn mừng.
Chúng tôi mặc sức tưởng tượng tương lai của mình, Tang Nhu nói cô nhất định làm một nhà văn, nhà văn viết tiểu thuyết ngôn tình trực tuyến. Không biết cô ấy sưu tầm mấy bộ phim hành động tình cảm ở đâu, mời chúng tôi cùng xem trong mấy ngày tới.
Mễ Lạp là cô gái ít nói, hiền lành, cô ấy không bao giờ tham gia vào những cuộc thảo luận về chủ đề màu mè như thế này. Nhưng khi nhắc tới tương lai, đôi mắt cô ấy sáng lên, cô nói rằng cô muốn có một ngôi nhà của riêng mình.
Đương nhiên, lúc này tôi cũng không biết cô ấy giống tôi đều không có nhà.
Sau khi nói xong họ nhìn tôi, chờ người nêu chủ đề này lên tiếng. Tôi hắng giọng, tôi muốn có một đôi giày thủy tinh, một đôi giày thủy tinh thật, đôi giày có thể tiến vào hoàng cung.
Bọn họ cảm thấy tôi xem truyện cổ tích quá nhiều, nghĩ mình là Cinderella. Nhưng trong lòng tôi nghĩ lúc này là Tu Nội, liệu cậu ấy có tặng tôi một đôi giày thủy tinh thật, biến tôi trở thành Cinderella chân chính.
Ba người phụ nữ nô đùa, ríu rít bất tri bất giác trời đã tối. Chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt, chờ đến khi tôi về nhà cũng đã gần 10 giờ. Người quản gia đứng ở cửa vẻ mặt tức giận.
“Tiểu thư Tân Thụy, thục nữ sẽ không về nhà sau 10 giờ”
Tôi thấy hơi thẹn thùng, cúi đầu đi vào.
Vừa mới bước chân vào cửa, một vật thể không rõ nhanh chóng bay vụt qua, cọ vào tai tôi khiến tôi đau đớn. Tôi giương mắt thấy Tu Nội đứng đối diện ném đồ vật, vẻ mặt cậu ấy bực bội, dường như cực kỳ tức giận.
Tôi bị hành động của cậu chọc giận, không để ý tới biểu tình nghi ngờ của cậu, bước thẳng lên cầu thang.
“Đứng lại.” Cậu ở sau lưng gầm nhẹ.
Tôi mặc kệ cậu, bị ném lỗ tai ngứa, tôi vươn tay sờ có chút vết máu. Tôi càng tức giận, đi về phía trước không quay đầu. Áo đồng phục của tôi bị cậu kéo lấy, tôi buộc phải xoay người nhìn cậu.
“Tại sao về muộn, lại cùng thằng nào lêu lổng?”
Từ “lại” của cậu một lần nữa chọc giận tôi, chúng tôi chiến tranh lạnh kéo dài hai năm hóa ra lý do thật nực cười. Khi tôi mới lên cao trung, giống như các bạn học trong lớp, sau tan học sẽ chủ động ở lại quét dọn, hy vọng biểu hiện tốt này được giáo viên khen ngợi.
Tôi cũng không biết Tu Nội sẽ đến trường chờ tôi tan học, mối quan hệ chúng tôi lúc đó hơi tệ, cậu ấy thường tức giận vô cớ. Vì vậy, cậu ấy nhìn cả quá trình tôi dọn dẹp phòng học, cũng nhìn thấy một nam sinh khác trong lớp đang quan sát tôi.
Chờ tôi ra phòng học nhìn thấy cậu, còn chưa kịp biểu hiện cho cậu thấy hẳn là tôi vui sướng đến nhường nào, cậu đã ném cây kem que trong tay lên quần áo của tôi, còn đổ nước trái cây vào giày tôi, vẻ mặt cao cao tại thượng lên giọng nói: “Cinderella không chịu được nổi tĩnh mịch bắt đầu thông đồng với nam nhân.”
Cậu cho rằng tôi sẽ giống như mọi lần mâu thuẫn trước, nắm lấy tay cậu ấy nhỏ giọng xin lỗi cho nên cậu vênh vênh váo tự đắc dẫm lên đôi giày da vừa mới đính rồi cao ngạo quay người đi.
Mà tôi lại vô cùng chán ghét cậu tự cho mình hơn người khác cùng với lời nói xấu mang đến cảm giác không coi ai ra. Cứ như vậy, chúng tôi chiến tranh lạnh hai năm.
Cho nên, khi nghe những lời cậu nói, tôi cực kỳ phản cảm. Tôi quay lại nhìn anh dưới bậc thang: “Đại học có thể ở ký túc xá, tôi sẵn sàng sống trong ký túc xá cùng người đàn ông khác lêu lổng.”
Hiển nhiên cậu phát cáu vì những lời tôi nói về việc lêu lổng cùng nam nhân khác, tôi thấy ánh mắt cậu đầy phẫn nộ, cậu nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi xuống cầu thang rồi kéo tôi đến tận cửa phòng làm việc.
Khi tôi nhìn rõ nơi này, ra sức giãy giụa, cậu đương nhiên sẽ không buông tay, vào thời điểm tôi sắp chạy thoát, cậu hướng về của thư phòng hét lên: “Ba, mau ra đây, Tân Thụy vừa về nhà, chị có chuyện muốn nói.”
Chẳng bao lâu, chú đỡ mắt kính đứng trước mặt chúng tôi, chú cưng chiều mà nhìn Tu Nội, vừa buồn cười nhìn tôi.
“Tân Thụy vừa mới về đến nhà sao?”
“Vâng, chú ơi, hôm nay cháu thi đại học, thi xong cùng bạn thân ăn cơm tán gẫu, sau đó không để ý trời đã tối.”
“Ồ, như vậy, không phải cùng bạn trai hẹn hò à?”
“Dạ?”
“Jone, Tân Thụy mới học cao trung.” Dì nghe thấy tiếng của chúng tôi, cũng từ thư phòng bước ra.
“Chúng ta không phải sơ trung* đã hẹn hò sao?” Chú nháy mắt về phía dì, tôi cảm thấy Tu Nội sắp đem cổ tay tôi bẻ gãy.
*Sơ trung: Cấp 2
“Tu Nội, con đã nói cho Tân Thụy biết ngày mai phải lên máy bay chưa?”
“Cái gì?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Tu Nội nói muốn nghỉ hè này cùng con về thăm ông ngoại, cho nên ta đã mua cho các con hai vé máy bay ngày mai.
“Con, con còn chưa thu dọn hành lý.”
“Tu Nội và mẹ buổi chiều đi dạo trung tâm mua sắm, đã mua hai chiếc vali cho con.” Chú chỉ vào hai chiếc vali Hello Kitty ở góc phòng khách và nháy mắt với tôi.
“Nhưng mà, con còn mấy buổi gặp mặt với các bạn học.” Tôi vô lực nói.
“Ôi, làm thế nào bây giờ? Bố hiện tại đã ngủ, dì nói cho ông ấy ngày mai ra đón hai đứa, nếu ngày mai lại gọi điện bảo không đi, không biết ông ấy có đau lòng không.” Dì như lẩm bẩm nói.
“Thật ra, không họp lớp cũng được ạ, đã lâu rồi không đi thăm ông ngoại, con lại càng muốn gặp ông.’’ Tôi vội vàng nói, sau đó nhìn thấy ba người họ ăn ý mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.