Cái gì cũng có giới hạn của nó, cảm xúc cũng vậy!
Đôi bàn tay rắn chắc vẫn giữ chặt đôi vai bé nhỏ, gần hơn, từng chút một, gương mặt hoàn mỹ cúi xuống bằng khoảng cách ngắn nhất từ trước đến giờ để đối diện cô. Nếu nói là cảm xúc thì hoàn toàn sai, mà lý trí cũng không hề đúng. Một kiểu lơ lũng không chủ đích. Rõ ràng anh về với mong muốn dành lại tình yêu và chinh phục tiếp trái tim cô nàng xinh đẹp Yến San, người anh luôn dành một tình cảm đặc biệt từ khi chỉ mới là một cậu nhóc. Thế mà mọi chuyện lại tiếp tục diễn biến theo một chiều hướng khác hơn, Yến San anh chưa gặp, thay vào đó mọi thắc mắc lẫn tò mò lại hoàn toàn dành cho cô bạn học, hiện tại vẫn chưa có gì thay đổi, nhưng anh muốn biết mọi thứ về cô…đã xảy ra những chuyện gì trong khoảng thời gian sáu năm mà anh đã vô tình bỏ lỡ.
-“Làm ơn, hãy nói sự thật đi”
Lam Châu cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng của Thái Phong đang tiếp xúc rất gần, cố gắng tránh né nhưng vô hiệu, cơ bản cô không đủ sức để chống cự.
* Một câu nói xúc phạm lòng tự tôn của con gái quá đỗi trầm trọng. Ngay giây phút này đây, Trần Lam Châu đã tuyên thề nếu cô có bất kỳ tình cảm nào với tên con trai này, đời cô sẽ không lấy được chồng*
Phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo để còn được lấy chồng! Hồi ức về thời học sinh làm Lam Châu thoát khỏi dòng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-toi-la-ban-hoc/1897738/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.