Chương trước
Chương sau
Lâm Húc đã sớm dọn xong đồ đạc, đứng một bên xem náo nhiệt, cợt nhả hướng Bạch Hạo Lãng làm một cái mặt quỷ “Xem ra sếp là cố ý không cho cậu đi hẹn hò a”. Hắn một phen nói, thành công khiến các đồng nghiệp đồng tình, mỗi người cũng tới thêm một cước, hả hê giễu cợt cậu.

“Ha ha, đây là cậu ta đáng đời.”

“Đúng, ai kêu cậu ta sáng nay hướng chúng ta khoe khoang!”

Phi, không phải các ngươi ghen tị sao? Rõ ràng trong lời nói của các ngươi có vị chua, rõ ràng là ăn không được nho liền mắng nho toan *ý kiểu ăn không được thì đạp đổ đó*

“Nói bậy…”

Cậu còn chưa nói ra miệng, Lâm Húc liền chen vào “Ai, thật đáng thương, cuộc hẹn cứ như vậy ngâm nước nóng rồi”. Dùng ánh mắt đáng thương liếc nhìn cậu, liền lập tức quay lại vẻ mặt tiểu nhân đắc chí “Như vậy, chúng tôi sẽ không quấy rầy cậu làm việc a”

“Hảo hảo làm”

“Gặp lại sau”

“Cố lên a~”

Lời mắng chửi không kịp nói ra, các đồng nghiệp liền lần lượt tựa như một đám khói chạy trốn.

Bất quá, thật sự là như vậy sao? Sếp sẽ không phải là cố ý a?

Ánh mắt đen sáng ngời chuyển nha chuyển, tự hỏi rốt cục có nên hay không hỏi chút sự tình chân tướng, nếu như đúng mà nói…

“Hóa ra, cậu hôm nay có hẹn?”

Xem, lông mày có chút nhăn lại, biểu tình ảo não, thanh âm kinh ngạc, đều là biểu hiện sếp cái gì cũng không biết nha! Cho nên, cậu sao lại ngốc đến thế, rõ ràng lại bị Lâm Húc đùa giỡn rồi! Hơn nữa, thời điểm cậu đề cập tới lời hẹn, sếp ở văn phòng làm việc, sao có khả năng nghe thấy?

Ừm, cho nên nhất trí phán quyết, sếp là người vô tội! Thế nhưng mà, hắn cũng là người vô tội không tốt.

“A, đúng… Nhưng mà, không sao”. Ô, này tuyệt đối là lời nói trái lương tâm.

“Thật sự?”

Có vẻ phát hiện cậu không tự nguyện, sếp cẩn thận mà đánh giá cậu.

“Thật sự”. Cậu trợn mắt nói dối.

Thấy thế biểu tình đối phương lúc này mới thả lỏng, cậu lần nữa xác định đối phương tuyệt đối là một vị sếp tốt, có lương tri có lương tâm, không giống mấy ông sếp trong xí nghiệp có ý xấu, chuyên môn bóc lột cùng cưỡng bức lao động công nhân. Nhưng là, cậu thật không phải là tự nguyện tăng ca nha!

“Vậy cậu hãy mau đem văn kiện tài liệu làm xong, rồi mới cùng đi ăn cơm tối. Địa điểm cùng món ăn tùy cậu quyết định”.

Nhìn sếp quay người rời đi, sau khi bóng lưng hắn dần biến mất ở cửa ban công, nội tâm của cậu kích động nha! Ô, cuối cùng không cần lại ăn mì tôm cùng thức ăn nhanh rồi.

Thế là, sau khi gửi một cái tin nhắn cho Tiểu Lâm, cậu liền chăm chỉ làm việc, nhưng trong đầu không quên suy nghĩ chốc nữa nên ăn cái gì mới tốt.

Giờ phút này, các loại thức ăn ở trong đầu cậu xẹt qua, hơn nữa mỗi một cái cũng rất giống ăn thật ngon. Thịt chua ngọt kiểu Trung Quốc, thịt xiên nướng thịt lợn xào, sườn kho, súp cà rốt hải sản kiểu Âu, bò bít-tết, còn có cà ri Ấn Độ…Ah, toàn bộ đều rất muốn ăn a!

Vừa nghĩ, nước miếng cũng nhanh chảy xuống rồi, thế là cậu dùng lực chùi khóe miệng, vội vứt bỏ đồ ăn trong đầu, để tránh bụng mình không chống được dụ dỗ, kêu lên ùng ục. Bằng không, đến lúc đó gặp họa là chính bản thân cậu.

“T&B thực phẩm nghiên cứu mới nhất của công ty…Ân, do trung tâm nghiên cứu chế tạo phát minh ra, sản phẩm trải qua nhiều lần kiểm nghiệm nghiêm ngặt cùng có cơ quan chính phủ bình thẩm… Sẽ ở các địa điểm liên hoan, hội nghị tiến hành ăn thử, phân công gửi đi thùng hàng dùng thử…”

Cùng với tiếng đánh máy “Đát đát đát đát đát” văn tự trong hồ sơ với kiểu mẫu gần chuẩn tăng không nhiều, từ một hàng, hai hàng tăng tới một đoạn, một tờ… Không đến một giờ, thanh âm đã dừng lại.

Cậu thật vất vả hoàn thành công tác, lập tức không nói hai lời mà hướng văn phòng sếp chạy vội qua, bởi vì cậu đói bụng.

Ô, thật sự rất đói!

Cách cửa có hai bước, cậu mới vội vàng dừng lại, lễ phép mà gõ cửa.

Nhưng mà, cậu đứng một hồi lâu, lại không có bất luận cái gì đáp lại, thế là cân nhắc liền đẩy cửa ra.

Đập vào mắt là văn phòng lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, thiết kế khá giản dị, chỉ có một bàn làm việc cỡ lớn, một loạt giá sách xếp dựa vào tường, nhiều vô số cặp văn kiện cùng sách các loại ngôn ngữ, một bàn trà cùng bộ sô pha hai người ngồi.

Lúc này, sếp ngồi trên ghế màu đen, đầu có chút rủ xuống, thấy không rõ là đang xem văn kiện hay là ngủ quên.

Tựa như có ánh mặt trời nhu hòa xuyên qua từ cửa sổ thủy tinh phía sau hắn, rơi trên người hắn, tản mát ra vầng sáng mỏng manh, hình ảnh lại có vẻ ấm áp hài hòa, hơn nữa phi thường tuấn mĩ.

Cậu cầm văn kiện phóng nhẹ bước chân tiến lên phía trước, nghiêng đầu hỏi thăm đối phương.

A, sếp sẽ không phải đang ngủ a?

Mở lớn nháy nháy mắt, cứ như vậy nhìn đối phương hồi lâu, cậu phát hiện đối phương hô hấp đều đều, ngoại trừ lông mi thật dài thỉnh thoảng có chút ương bướng mà thoáng rung rung ra, hầu như hắn không có phản ứng, cho nên cậu có thể xác định là đúng, sếp thật sự đang ngủ.

Gần đây, mệt muốn chết rồi sao?

Bất quá, thành thực mà nói, sếp thật sự rất anh tuấn, một chút cũng không giống cậu.

Tuy rằng người ta chỉ mặt cậu búp bê, rất đáng yêu. Chính là, dùng từ đáng yêu để hình dung đàn ông sao? Đàn ông nên dùng từ anh tuấn, có cảm giác khí khái, hay các loại từ ngữ cương nghị!

Đưa tay sờ sờ mặt của mình, lại nhìn mặt sếp, rồi mới lại nghĩ tới thân hình hai người, tiền lương cùng tài sản của hai người. Người trước chỉ có 171 cm, không xe, không nhà ở, nhưng người sau đã 183cm, có xe, có phòng ở, có sự nghiệp…Ô, cậu phát hiện cậu thực ai oán, thực ghen tị!

Cho nên, cậu cần phải nghĩ biện pháp trút giận, bằng không cậu sẽ tức chết, mà đồng thời suy nghĩ, tay cậu cũng đang hành động, chậm rãi vươn tới mặt của đối phương…

Nhưng mà, giây tiếp theo, sếp mở mắt, kinh ngạc nhìn cậu, nhưng tay cậu vẫn đang khựng giữa không trung, tiếp tục đưa tới cũng không được, buông ra cũng không xong, cứ như vậy dừng hình. *em nó bị đơ*

Một hồi lâu, sếp mới nghi hoặc hỏi “Cậu đang làm gì?”

Đối mặt với nghi vấn của sếp, cậu chỉ có thể chột dạ mà cười khan vài tiếng, cuối cùng vẫn là đem tay hạ xuống, buông tại bên người, rồi mới đem tay kia cầm lấy văn kiện đưa tới.

“Kia, cái kia, tư liệu có cần gấp không? Nếu không tôi định mai mới nộp”. Hướng phía sau lặng lẽ lui mấy bước, cậu quyết định vẫn là nói sang chuyện khác cho an toàn.

Bằng không, chẳng nhẽ muốn đem sự thật nói ra? Nếu nói là cậu muốn thò tay véo mặt của hắn một chút, phát tiết bất mãn, tức giận một tý, cậu khẳng định, nếu là nói thật như vậy, cậu nhất định sẽ chết rất thảm, e rằng ngay cả bữa tối của cậu cũng sẽ chạy mất.

Sếp nhíu mày, ngưng mắt nhìn cậu một hồi lâu, mới mở miệng “Trước giữ lại”. Tiếp theo, mới đem văn kiện mở ra, rất nhanh mà lật đọc qua.

Nhìn đại khái, sau khi phát hiện không có vấn đề quá lớn, mới bảo cậu ra ngoài trước đem đồ đạc thu dọn tốt, rồi mới cùng đi ăn cơm.

Cuối cùng, trải qua một phen nội tâm đấu tranh, cậu lựa chọn đồ ăn, bởi vì cậu thật lâu không có ăn cơm trắng rồi.

Ăn thịt nướng, sườn kho tàu, cá chua ngọt, rau xà lách…Cậu thực sự cảm thấy rất hạnh phúc!

Cậu miệng nhồi thịt nướng, vẻ mặt say mê, mà nhìn bàn ăn kinh khủng như bị bão quét qua, đĩa ăn thất linh bát lạc *ý chắc nói thức ăn hết vèo*, cùng với cậu đang ăn đến lang thôn hổ yết, Ôn Nhã Nho rõ ràng đã không biết phải phản ứng như thế nào rồi.

Ai không biết, còn tưởng hắn ngược đãi người trước mắt này.

Ôn Nhã Nho bất đắc dĩ mà lắc đầu, vì đảm bảo đối phương có thể đủ ăn, hắn nửa chừng liền buông bát đũa, hơn nữa chuẩn bị tùy thời gọi bồi bàn lại thêm vài món.

“Ách, sếp ăn no rồi sao?”. Cậu sắp ăn no, lúc này mới phát hiện sếp chẳng biết lúc đã dừng lại, lưng tựa ghế, lẳng lặng nhìn cậu. Nuốt xuống miếng thịt chua ngọt, cậu ném cho đối phương một ánh mắt nghi hoặc.

“Ân, cậu từ từ ăn a”

Ách, không thể tượng được, sức ăn của sếp như thế thật ít.

Bất quá, cậu không có nghĩ nhiều, liền tiếp tục vùi đầu mà ăn.

Bởi vì cậu đã thật lâu không có nếm qua một bữa tối mỹ vị như thế…Hơn nữa, chỉ có lúc này, cậu mới đặc biệt tưởng niệm mẹ ở nước ngoài.

Này vô nhân tính, chỉ yêu lão công, không yêu con, mẹ dùng lí do mà cậu đã trưởng thành, phải học tự lập, đem cậu đuổi ra khỏi cửa, rồi không bao lâu cùng cha khắp nơi du lịch, tới thể giới chỉ có hai người.

Hừ, nói cái gì sẽ rất nhớ cậu, cậu mới không tin! Nếu thật nhớ mong cậu, vì cái gì ngoại trừ đến một chỗ sẽ gửi ít đặc sản địa phương cùng bưu thiếp ra, đến bây giờ vẫn chưa trở lại?

Nàng bằng lòng con nàng hiện tại mỗi ngày ba bữa cơm không đủ no, có bao nhiêu đáng thương!

Nghiến răng nghiến lợi ăn xong viên thịt cuối cùng, cậu mới phát hiện ra tình huống thê thảm của mặt bàn.

Cậu ngại ngùng gãi gãi đầu, hướng sếp áy náy cười cười, sếp biết ý lại cười trêu nói “Người cậu phải xin lỗi cũng không phải tôi, mà là cái kia…bồi bàn a”. Rồi mới, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, đưa tay thay cậu lau đi cơm dính trên mặt.

Thế là, mặt của cậu rất không thua kém mà biến đỏ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.