Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc thì Sở Nhiên cũng nhớ ra người lính buổi sáng có vẻ trốn tránh mình là ai. Anh ta chính là người bảy năm trước đã đưa cô ra khỏi bệnh viện quân khu vùng B, nơi mà Tần Tranh được trực thăng đưa thẳng xuống sân bệnh viện. Hình như anh ta tên là Bách Việt, là binh sĩ trực thuộc đội cận vệ của tư lệnh khu B.

Cho tới giờ phút đó, thân phận của Tần Tranh chỉ là suy đoán lờ mờ trong đầu Sở Nhiên, nhưng nó đã nhanh chóng được Bách Việt khẳng định sau đó.

Hóa ra A Dương, cậu bạn đầu gấu cùng trường trái tính trái nết mà cô biết lại có một thân phận đặc thù như vậy. Con trai của tư lệnh khu B, cháu trai của thị trưởng thành phố C. Gia thế thật sự là cao đến mức với không tới.

Bách Việt lẳng lặng bước sau cô một bước, nghe thấy cô gái đang cố gắng kềm nén dòng lệ ướt đẫm trên khóe mắt hít sâu một hơi, hỏi mình với giọng nói khản đặc:

- Anh ấy có vợ chưa cưới rồi ư?

Bách Việt giật mình khựng lại bước chân, nhưng tố chất bình tĩnh của một người lính được huấn luyện nghiêm khắc khiến cho nét mặt anh ta không có gì thay đổi, chỉ gật nhẹ đầu rồi hỏi lại:



- Cô tin tưởng không?

Sở Nhiên trầm mặc không nói gì, nhưng anh biết cô chỉ là không muốn tin, cô vẫn chưa chấp nhận “sự thật” mà Tần Tranh đưa ra mà thôi.

Mẹ kiếp! Bây giờ thì anh đã hiểu câu nói của Tần Tranh lúc anh bước vào phòng ban nãy có ý gì rồi. Cái gì mà “Cậu ta sẽ giải đáp mọi thắc mắc cho em. Em muốn hỏi gì cứ hỏi, muốn gì thì cứ đề ra yêu cầu”? Chẳng qua là Tần Tranh đau lòng không biên nổi lời dối trá trước mặt cô ấy nữa nên đẩy công việc thất đức này sang cho anh, muốn anh làm người ác.

- Hai nhà đã có hôn ước từ khi cậu ấy vừa đến tuổi mười lăm. Vốn dĩ muốn chờ cậu ấy tốt nghiệp học viện Cảnh Sát Nhân Dân sẽ tổ chức lễ đính hôn chính thức, ai biết được thằng nhóc này lại chạy đi làm tay trong nằm vùng tận mấy năm liền. Ngay khi nhận được tin tức từ phía học viện, tư lệnh Tần đã điều ngay đội cận vệ tinh nhuệ nhất của mình đến đó. Mặc dù có chút sơ suất để cậu ấy chịu tổn thương, nhưng vẫn sớm chán so với bên cảnh sát. Nếu như chỉ trông chờ vào tốc độ của bọn họ thì khi bọn họ đến nơi chỉ còn có thể làm công việc nhặt xác cho các người mà thôi.

- Cô ấy tên là gì?

- Uông Tư Đình.

- Biệt danh của cô ấy là Mèo Con à?

Ánh mắt Bách Việt lóe lóe, vẫn giữ vẻ thong dong gật đầu xác nhận, quyết tâm lỡ nói dối thì làm đến cùng luôn.

Sở Nhiên siết chặt quai chiếc túi xách, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến tứa máu mà vẫn như không hay biết gì.



Hóa ra là như thế!

Chiếc cổng lớn uy nghi của bệnh viện hiện lên trước mặt, bên mỗi trụ cổng là hai người binh sĩ vác súng đứng nghiêm trang. Sở Nhiên xoay người nhìn lại dãy phòng bệnh mà mình vừa bước ra, lẳng lặng cáo biệt mối tình ngu ngốc đầu đời của mình rồi chào Bách Việt.

- Thượng úy, không hẹn gặp lại.

Từ chối lời đề nghị đưa về của anh ta, Sở Nhiên bước từng bước chậm rãi trên con đường vắng vẻ. Ba mươi phút sau cô mới tìm được một bót điện thoại công cộng, bấm một dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trả lời, cô cất lên giọng điệu cà rỡn quen thuộc:

- Hi! Hàn Lâm, tớ về rồi. Dẹp cục nước đá nhà cậu sang một bên đi. Lái xe đến đón tớ, hôm nay không say không về.

Cô gái ở đầu dây bên kia cằn nhằn gì đó, Sở Nhiên chỉ cười lắng nghe, sau cùng là cô cúp máy trước. Nụ cười trên môi đã không còn giữ được nữa, rũ rượi như một đóa hoa héo tàn.

Buổi sáng hôm sau, lúc mẹ con Sở Nhiên thức dậy thì sếp Tần đã rời nhà từ lâu. Trên chiếc bàn bếp bày biện mấy món ăn sáng đơn giản, hẳn là xuất phát từ bàn tay Tần Tranh. Sở Nhiên thực sự muốn biết được anh ta mang tâm tình thế nào khi buổi sáng mặc tạp dề đứng trong bếp nấu bữa sáng cho cả nhà “người tình”. Nếu như cô là Tần Tranh, nhất định sẽ mua thuốc xổ đổ vào cho tăng thêm mùi vị rồi.

Trần Tư Thành thức dậy sớm hơn, lúc này đang ngồi trên sô pha đọc báo. Đêm qua anh cũng ngủ không bao lâu, thế nên biết rõ Sở Nhiên đã ôm gối ngồi trên giường trầm tư cả đêm, còn vị chủ nhà nhiệt tình quái đản kia thì ngồi trên sô pha uống rượu một mình cho đến rạng sáng.

Anh bỏ tờ báo sang một bên rồi nhìn Sở Nhiên đang quen đường quen nẻo tìm chén bát trong chạn, bộ dạng thân thuộc giống như là nữ chủ nhân của căn nhà này vậy.

- Hôm nay để Thỏ Con ở nhà với em một ngày, anh đi thăm mộ rồi chiều sẽ đi đặt lịch hẹn khám cho con bé. Gần đây số lần tái phát cứ tăng dần, anh lo quá.

- Không sao đâu, Tư Thành. Chẳng phải năm trước giáo sư Chân vừa khám cho con bé, bảo là tình hình ổn định rồi sao, chỉ cần chăm chỉ uống thuốc và đeo kính chuyên dụng…

- Có chuyện em không biết, tháng trước con bé đi nhà trẻ bị ngã đập xuống đất, mấy ngày sau thì xuất hiện tình trạng mắt yếu đi. Sở Nhiên, anh sợ… giác mạc con bé sẽ bị bong ra.

Sở Nhiên cảm thấy muỗng cháo trong miệng mình nghẹn đắng. Bong ra ư? Thế chẳng phải Thỏ Con của cô có nguy cơ trở thành một đứa trẻ mù lòa hay sao?

- Ba ơi! Trời lại tối nữa rồi.

Giọng Thỏ Con vang lên từ trong phòng, sau đó có tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang lên, Trần Tư Thành và Sở Nhiên vội vàng xông vào phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.