Kể từ buổi sáng định mệnh ấy đến thời điểm hiện tại anh luôn dõi theo cậu, nhưng chỉ là từ xa. Người ấy vẫn vậy, vẫn vui vẻ chơi đùa cùng bạn bè, tối đến còn hay đi bar tụ tập. Anh theo cậu trên đường về nhà, chỉ lặng lẽ đi vậy thôi. Dường như người kia cũng không mảy may hay biết đến sự hiện diện của anh trong cuộc sống của mình.
Thật tốt, nhưng cũng thật đau lòng.
Hôm nay vẫn vậy, anh đi theo phía sau cậu, nhưng hình như đây không phải đường về nhà cậu. Anh cùng cậu băng qua hàng cây xanh dẫn vào một lối hẹp, nơi đây gió rất lớn làm tóc cậu bay không ngừng. Cậu mặc một chiếc áo trắng có phần hơi mỏng, lại bị gió thổi sang một bên, anh thấy rõ bờ vai gầy gò của cậu.
Cô đơn.
Anh không hiểu vì sao lại nghĩ đến hai từ đó, nhưng thật sự bóng lưng cậu quá đỗi cô đơn. Anh tận lực khắc chế cảm giác muốn chạy lại nắm lấy bàn tay to lớn ấy, ôm thân ảnh cao gầy ấy vào lòng, nhẹ nhàng nói có anh ở đây rồi.
Nhưng anh không thể.
Anh không muốn ngay giây sau đó cậu kinh tởm đẩy anh ra, ghét bỏ bảo sau này đừng xuất hiện trước mặt cậu nữa. Anh sợ cảm giác bị bỏ lại nơi xa lạ này, anh sợ cậu không giống anh, anh sợ cậu tránh mặt anh và hơn hết anh sợ cảm giác không được nhìn cậu trong vài phút ít ỏi trên đường về nhà.
Cuối cùng lí trí đã thắng. Anh kẽ hít một ngụm khí lạnh rồi nhanh chóng bước tiếp về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-luc-cua-toi/268866/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.