Đó không phải lần đầu tiên anh gặp cậu, cũng không phải anh không biết gì về cậu, ngược lại là đằng khác. Anh biết mọi thứ về cậu từ sở thích đến thói quen thường ngày. Lần đầu tiên anh gặp cậu tính đến nay cũng đã 522 ngày rồi.
Anh còn nhớ rõ, hôm đó là buổi tựu trường lớp 11 của anh.
Sáng hôm đó trời se lạnh, anh mặc một bộ đồng phục quy củ cùng chiếc áo khoác lông cừu dày cộm. Hôm nay anh không mang theo kính cộng thêm lớp sương mù chưa tan khiến cho mọi thứ trở nên mờ nhạt. Anh loay hoay tìm một chỗ ngồi dễ nhìn ra cổng chính, hôm nay anh hẹn với cậu bạn Văn Sơn cùng nhau đón Tiêu Hạ Nguyệt vào trường.
Thật là con người này sao lại lề mề như vậy? Gần 7 giờ sáng rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Vương Tiểu Khôi hết kiên nhẫn đành đi ra cổng trường đón hai người đó vậy.
"Vương Tiểu Khôi, ở đây!"
Văn Sơn từ đâu chạy lại vòng vai bá cổ anh làm anh nhất thời đứng không vững. Anh rất không thích người khác đụng chạm vào cơ thể mình, bất quá cậu ấy là bạn thân đi, nhưng vẫn hơi khó chịu.
"Buông ra, sao cậu không ở nhà luôn đi vô làm gì nữa? Cậu biết mấy giờ rồi không?"
Cậu bạn học trề môi từ trên người anh leo xuống, cậu ấy biết anh đặc biệt không thích bị bám lấy, chỉ là muốn trêu chọc anh bạn mình một chút. Văn Sơn bày ra vẻ mặt nũng nịu đến khó coi, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Người ta là ngủ quên mà, ai như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-luc-cua-toi/268865/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.